Tôi muốn giết chết ta.
Tan làm về tôi lập kể chuyện này với bố mẹ.
Nhưng anh trai tôi là người lên tiếng trước: “Mọi chuyện trong bệnh viện em anh đều biết cả. Bố việc Tiểu làm là là liên hôn, nhưng nếu Trầm Vi Chu đã không chung thủy từ huống hồ là sau khi cưới… Nếu Lê mà lấy cậu ta, mất mặt chính là nhà họ Hạ.”
Bố mẹ tôi gật
thứ không nên xuất hiện trên bàn tiệc. còn tưởng nó là đàng hoàng.” Bố tôi trầm giọng: “Được rồi, để bố nói chuyện với ông Trầm.”
Tôi không biết bố đã nói gì với ông Trầm, nhưng sáng hôm sau, khi tôi lầu thì đã thấy Trầm Vi Chu và bố anh ta có mặt trong
tôi, ông Trầm cười càng tươi hơn: “Tiểu Lê xuống rồi Bác dẫn Chu đến xin lỗi
Ông ấy trừng quát Trầm Vi Chu: đó làm gì? Mau xin lỗi Tiểu Lê!”
Có lẽ ấy đã phân tích con trai thấy tình thế — rằng việc liên hôn với nhà họ Hạ lựa tốt nhất — nên Trầm Vi Chu đành nghe lời bố.
Anh ta bước đến mặt tôi, nhìn xuống, nhưng đầu ngẩng cao kiêu ngạo ấy nhất quyết không chịu cúi xuống.
Một câu "xin mà cũng ấp a ấp úng, mãi chẳng nói nên lời.
Đã không muốn, thì sao không có tí khí phách nào, dám phản kháng lại gia mình?
Nếu ta thật sự dám Tống Dao mà từ bỏ lợi gia tộc, tôi còn nể phục.
Tôi lạnh lùng cười, ngang câu nói lửng của ta: “Không cần đâu, Trầm Vi Chu. Tôi không thèm thứ gọi là xin anh.”
Tôi mỉm cười khinh miệt: “Nghe còn ghê tởm là.”
Lớp mặt nạ giả vờ tử tế trên mặt Vi Chu tức vỡ, anh ta lạnh lùng nhìn tôi: “Hạ Lê, tôi đã hạ mình đến cô còn muốn thế nào? Tôi đã cho cô bậc thang rồi, nhất biết điều mà bước xuống, đừng có được đằng chân lấn đầu! Đến lúc hận, kẻ chịu thiệt chắc chắn không phải là tôi đâu…”
“Trầm Vi Chu!” Bố anh ta không nhịn nổi nữa, vung tay tát vào mặt anh ta. “Tao đưa mày tới đây là để xin lỗi Tiểu Lê!”
“Bố! Bố cũng nghe thấy rồi, cô căn không muốn lời xin lỗi con. dù con có quỳ xuống cũng vô dụng. Với lại… sẽ không bao giờ quỳ trước cô ta!” Anh ta chỉ thẳng “Cô ta cũng chẳng xứng để con phải quỳ!”
07
“Bác Trầm.” Anh trai ngồi trên ghế sofa, chậm rãi đứng dậy.
Trầm Vi Chu vốn đã vẫn thấp hơn anh tôi nửa cái đầu.
Cái khí thế ngông nghênh mà anh ta vừa lên đã bị anh trai tôi đè bẹp trong nháy mắt.
Trước mặt anh tôi, Trầm Vi Chu cùng mới biết cúi chưa kịp mở miệng, anh tôi đã thản đấm vào gò má anh ta.
Chỉ nghe một má Trầm Vi Chu rách toạc, rỉ ra.
tôi thì từ đầu đến vẫn giữ vẻ bình thản, đến cả cú đấm cũng phong thái tao nhã.
“Trầm Vi Chu, quản cho tử tế cái miệng cậu.” Anh tôi lùng cảnh cáo, rồi quay sang bố anh ta: “Bác Trầm, mời bác về. chuyện hợp tác giữa hai tất nhiên vẫn sẽ tiếp tục, nhưng phải xem độ của bác nào.”
Anh quay tôi, dịu giọng: “Em gái của tôi nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên phải chịu ấm ức lớn thế này.”
Sắc mặt bố Trầm Vi Chu như than, trầm mặc một lúc lạnh lùng nói: “Đương nhiên, việc hợp tác giữa nhà sẽ không thay đổi.”
Rồi ông trừng mắt quát: “Trầm Vi còn không mau cút!”
Quát ấy nói đôi câu với bố tôi bỏ đi
Vi Chu nhìn tôi một lập tức theo sau — trông chẳng gì một con chó sũng.
vỗ vai tôi: “Em đừng buồn. Đàn ông tốt trên đời nhiều vô kể, coi Trầm Vi như tờ lau mũi đi, dùng xong thì vứt, không cần tiếc.”
Tôi sự không tượng, và cũng không muốn nghĩ, nếu kiếp trước tôi nhìn thấy thi thể tôi rồi họ sẽ nào.
Chỉ cần nghĩ tới thôi, tôi như ai xé toạc từng mảnh.
“Anh, em không còn thích Trầm Vi nữa. Một chút cũng không.” Tôi ôm lấy anh tôi: “Từ giờ em sẽ và mẹ. Có người rồi.”
tôi ngập ngừng một chút, rồi khẽ đẩy tôi ra, giả vờ ghét bỏ: “Đừng ôm anh. Chị dâu em không thích đàn ông không giữ khuôn phép.”
“…”
Anh tôi đúng là… chẳng đắn Nhưng những không biết giữ khuôn phép thật mới là đáng nhất — giống như Trầm Vi Chu.
08
Sáng hôm sau, trong buổi họp toàn viện, Tống phải đứng ra đọc bản kiểm trước mặt bệnh viện, có cả Diệp Băng và bố mẹ cô ấy.
Thế nhưng, bố Diệp Băng vẫn chưa thật sự hài lòng. Trước khi rời đi, ông ấy còn nhắc viện trưởng: “Loại sĩ thế này còn không sa thải, trách tôi không nhắc. Giữ loại người này lại, muộn cũng là tai họa. Đến lúc đó, các người hối không kịp
Băng kéo bố mẹ đi, đến cửa vẫn dừng lại, quay đầu mỉm cười thành tôi: “Bác sĩ Hạ, ơn
Tôi chỉ đáp gọn: “Tôi là bác sĩ.”
trước, tôi chết dưới lưỡi dao của bố cô ấy, tôi cũng từng Nhưng nếu không phải vì Trầm Vi Tống Dao, tôi cũng đến mức đó.
Huống chi, làm lòng hậu quan trọng nhất. hận với gia đình Diệp Băng, tôi chọn buông
Kẻ thù của tôi — chính là Trầm Vi Chu và Tống Dao.
Sau khi họ rời đi, viện trưởng đứng ra chỉ trích Tống Dao nghiêm khắc thêm lần nữa, đồng thời điều ta quay về vị trí tập sinh, cho ba tháng.
Nếu trong ba tháng đó cô ta không thay sẽ bị đuổi thẳng cổ.
họp kết Tống Dao chạy đến chặn trước mặt
“Hạ Lê! Đứng lại! Cô làm mất mặt trước toàn viện, lại còn giáng chức về thực tập, vui không?”
Loại như dù có chỉ ra lỗi lầm thế nào cũng nhất định không bao giờ nên tôi việc gì phải phí hơi, lại càng không cần phải dỗ cô ta.
Tôi đâu phải bố mẹ thầy cô của cô ta.
như thế, gây ra chuyện lớn thì rồi cũng sẽ có dạy cho học.
Tôi chỉ nhún vai: “Cũng hẳn là hài dù sao cô vẫn đang làm việc ở bệnh viện. Đợi ngày bị đuổi cổ đây, tôi không còn phải nghe cái miệng thối của cô nữa, lúc đó mới thật sự mãn nguyện.”
như Tống Dao cũng nhớ lại những lời của Diệp Băng, cô ta đột nhiên bật cười, sát tai tôi thì thầm đắc ý: “Tôi với Vi Chu đã giường nhau từ lâu Anh ấy còn khen tôi suốt.”
Tôi nổi da gà.
Tống Dao nhướng mày: “Anh ấy nói tôi chết đi lần nào trên giường chê cô không có tí đàn bà nào, chẳng chiều chuộng đàn ông, lại còn cái tiểu thư đỏng
Cô ta lắc thở “Hạ Lê à, làm phụ nữ như cô đúng là thất bại. Bị chính người ông của mình nói xấu trên giường người khác, thật đáng thương!”
Tôi chỉ nhiên đáp một tiếng: “Ồ.”
Rồi quay người, tắt công tắc phát thanh phía sau: sao vừa lại lỡ tay nhầm nhỉ?”
“Á!” Tống Dao hét lên thất thanh: “Cô… cô…”
Tôi cười: như cô nghĩ đấy. cô vừa toàn bộ bác sĩ, y tá, nhân trong bệnh viện… nghe rồi.”
Mặt trắng bệch, lúc đỏ bừng phải nói là vô cùng sắc.
Tâm trạng tôi thì tốt lên hẳn, mỉm cười rời khỏi đó.
Từ đã thấy Trầm Vi Chu sải bước lao đến.
Tôi chủ động tránh đường cho anh ta. gì cũng vô ích thôi chuyện được phát khắp nơi rồi.
Anh ta dừng ngay trước mặt tôi, nghiến răng: “Hạ Lê! Tôi không ngờ cô lại là loại đàn bà thủ đoạn như thế! Tôi đã nhìn nhầm cô rồi!”
Tôi cười khẽ: “Tống tốt đấy, anh mau đi mà tìm cô ta. là tiện nhân với chó — chúc hai người dài lâu.”
Nói xong, tôi lướt qua anh ta mà đi.
09
Vừa lúc đó, tập sinh của tôi hấp tấp chạy đến: sĩ Hạ, viện trưởng tức giận rồi, gọi qua đó.”