Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Thôi thì, là cô ta vui.
khẽ nhếch thậm chí còn thấy tội nghiệp cho Tống Dao: “Cô với Trầm Vi chính thức yêu nhau rồi à? Nhìn không ra nhé. làm rồi mà ăn mặc vẫn quê mùa thế này, đến cái còn có.”
Tôi nhắc nhở đầy thiện chí: “À mà nhớ nhé, đừng có mua cái loại kim cương vụn một cara.”
Tống Dao liếc nhìn tay tôi: “Cô cũng có đeo nhẫn?”
“Tôi có, nhưng không giống tôi. Tôi muốn thì lúc chẳng mua được. cô ấy chỉ có chờ vào việc Trầm Vi Chu mua cho. Mà, tất là bạn trai cô rồi, mua cho cô cũng là chuyện bình thường… sợ là, anh ta không muốn mua thôi.”
Tống Dao gắt lên: cần tôi muốn, Vi Chu nhất sẽ
“Thế à?” Tôi lạnh nhạt bỏ cô ta lại rồi đi thẳng.
hôm Vi Chu cố đến tìm tôi.
“Tôi đã nhẫn kim cương cho Dao Dao rồi. Hạ Lê, trò khiêu khích rẻ tiền cô chẳng có tác dụng đâu.”
“Ồ.” Tôi vai, thờ ơ: là cái nhẫn thôi, có cần thiết thông báo với không?”
Trầm Vi Chu giống như đấm vào bịch bông — uất mà không có chỗ xả.
Tôi không xóa WeChat của Tống Dao. Tối hôm đó, tôi về nhà, chụp toàn cảnh tủ quần hàng hiệu của mình đăng story — cho Tống Dao và Trầm Vi Chu
Đúng như dự đoán, Tống Dao khiến thất vọng. Ngày nào cũng tìm cách lượn quanh bệnh viện, cố tình tình cờ gặp tôi. Quần áo, giày dép, xách… không cái nào trùng lặp, cố tình khoe
Còn tôi thì chỉ hờ hững, chẳng buồn tâm. Vậy mà Tống Dao lại đắc ý: “Cô đừng coi thường tôi! Cô chẳng phải cũng bố mẹ mà có tất cả những này sao? Tôi dựa vào đàn ông thì đã sao?”
Tôi khinh khỉnh: “Đàn ông của cũng keo kiệt thật đấy — ngay cả cái xe cũng không cho Đừng để bị lừa nhé. lúc Trầm Vi Chu chơi chán rồi đá cô, ta còn có thể về thừa kế gia sản. Còn cô? Chẳng có cả.”
Nghe vậy, Tống Dao thoáng trầm ngâm.
12
Một tháng sau, Tống Dao xuất hiện ở bệnh viện.
Vừa nhìn thấy tôi, cô ta đã nở cười đắc thắng, khẽ bụng: “Bác sĩ Hạ, mang thai rồi. Sắp cho tôi một buổi kiểm đi.”
ta còn cố tình nhấn mạnh: “Là con của Trầm Vi Chu
“…”
Tôi mím môi, suýt cười. Tôi bước đến gần, cố ý nói: “Thế cũng phải đợi sinh xong rồi làm đã nhỉ? Cô vốn nổi lẳng lơ thế, làm sao chắn đó là con Vi Chu?”
Tôi chỉ lại nguyên si những gì cô ta nói về Diệp Băng thôi.
Tống lập điên, định tay đẩy tôi.
Tôi lùi lại thật nhanh, cố ngã ngồi xuống đất, chỉ vào cô ta: “Cô định gây rối ở bệnh viện à?”
Nhận ánh mắt bỉ mọi quanh, Tống Dao hoảng hốt: “Tôi không có!”
ta sự không làm
Nhưng tôi cố tình bẫy ta thôi.
“Cô quá đáng lắm, Tống Dao!” Tôi đứng dậy, bật khóc rồi bỏ chạy. Về đến nhà, tôi tức "mách lẻo" bố mẹ và anh trai.
Ba người yêu thương tôi nhất đời này — tôi cũng không ngại lấy họ ra làm lá chắn.
Chẳng mấy chốc, chuyện bay đến tai nhà họ Trầm.
Bố Trầm Vi Chu giận dữ kéo anh ta đến tận bệnh viện, đá mạnh vào chân anh ta: cho tao!”
Trầm Vi Chu gối, rồi lại dậy: “Bố! Bố làm gì thế?”
Tôi cúi đầu chấm nước mắt: “Chú cháu không cần xin lỗi!”
Trầm Chu giận máu: “Bố, mù rồi sao? Không thấy cô ta đang diễn trò à…”
Chát! Bố vung thẳng tát: “Tao không có đứa con mày! Cút!”
Nhà họ Trầm không chỉ có mỗi mình anh ta là Dù trước kia, ông ta vẫn kỳ vọng vào cuộc hôn liên minh, nhưng với danh tiếng của Trầm Vi Chu bây giờ thì chẳng còn ai muốn vào. ta đã biến cả nhà họ Trầm trò
Một miếng thịt thối… thì đành phải bỏ thôi.
“Trầm Vi Chu, khỏi cần ở bệnh viện nữa! Tao muốn xem thử, không dựa vào nhà họ Trầm, mày có làm nên trò gì không!”
Trầm Vi gật đầu, lạnh lùng: “Cả cô cũng tôi đúng Được, tôi đi!”
Anh ta chỉ tay mình, rồi tôi: “Để rồi xem, các người sẽ biết hậu quả của việc coi thường tôi!”
khi Trầm Vi Chu bỏ đi, tôi thở dài: “Chú Trầm, thật ra Vi Chu vốn là người tốt… tại Tống Dao.”
Đàn ông mà thất bại, thì luôn đổ phụ Tôi vừa vặn trúng cái lý lẽ trong lòng ta.
Chẳng bao lâu bố Trầm Vi tịch thu toàn bộ tài sản tên anh đến cái nhà không để
Bị dồn đến đường cùng, Chu phải dắt Dao — lúc này đang bụng bầu — ra ngoài thuê trọ.
Không còn công việc ở viện, ta đành phải đi chạy giao hàng kiếm sống qua ngày.
tôi? Tôi vẫn tiếp tục đăng story toàn hàng nhưng chỉ cài độ cho Vi Chu và Tống Dao nhìn
Lần tiếp theo gặp lại là khi Tống Dao đến bệnh viện tra thai lần thứ
Trầm Vi Chu sau, mặc nguyên đồng phục shipper màu
Anh ta túm lấy tay Tống Dao, gầm lên: “Cô lại hơn ngàn tệ trong thẻ là thế nào?”
Tống Dao tay ta ra: “Anh làm cái gì thế? Tôi đang mang con của anh đấy! mua cái thì sao? trạng tốt thì con trai anh cũng…”
Mắt Trầm Vi Chu đỏ “Tôi đi sớm muộn, còng lưng kiếm từng đồng, tháng mới được mười ngàn. Còn cô, tháng này đã vác về bao nhiêu cái túi rồi?”
Tống Dao cãi lại: “Thế thì anh quay đi! Về thì cái gì mà có! Tôi con anh cũng chẳng cần phải thế này!”
Trầm Chu gào lên: “Về được chắc? Nếu không phải tại cô, tôi có bị đuổi khỏi không?”
Tống Dao chống nạnh, vênh mặt, ưỡn “Anh không quản nổi cái quần của mình thì đổ tại ai? Có bản lĩnh thì đừng có Trên giường, ai là người cứ chê Hạ Lê không phải đàn bà, không biết chiều chuộng đàn ông, tổn thương lòng trọng của anh…”
Bốp! Trầm Vi vung tát mạnh, Tống Dao ngã xuống đất.
“A!” Dao bò dậy, lao vào người anh ta: “Anh Được thôi! Đánh đi! Đánh vào bụng tôi này! Đánh chết con trai anh luôn đi!”
Lúc đó, Trầm Chu hoàn hồn, nhận ra mình vừa làm gì.
Anh ta ngẩng vừa hay nhìn thấy tôi đứng cách đó không xa, đang mỉm cười nhìn họ.
anh lập tức tái quay đầu bỏ chạy.
13
Vài ngày sau, Trầm Chu bất ngờ tìm đến tôi — và trước mặt tôi.
Lê… anh sai Anh thật sự hối hận vì đã ở bên Tống Dao… Em tha thứ cho anh được không? Tiểu Lê, anh cầu xin em… Chỉ cần em quay với anh, anh có lập tức được trở về nhà… Em là người duy nhất có thể cứu anh…”
Tôi hất anh ta ra, lạnh “Cút.”
“Tiểu Lê!” ta bò đến, dập đầu lia lịa: “Anh xin em… Anh xin em…”
Tôi chỉ đứng yên, lạnh lùng nhìn anh
Bỗng nhiên, Trầm Vi bật khóc: “Tiểu Lê… anh… anh cũng trọng sinh rồi.”
Tôi sững sờ: có thể…”
Anh ngẩng nước mắt đầm đìa: “Là trai em… Anh ấy đã điều tra mọi chuyện… và giết chết anh.”
“Tiểu Lê, anh cũng đã chết một lần… coi như là mạng đổi mạng… Chúng ta huề nhau, được không? Làm lại từ đi… Anh thật sự không nổi nữa… Dù có liều mạng làm cũng đủ sống… Bố anh không cho anh nhà… Anh chỉ còn em thôi…”
Tôi khẩy: “Đáng đời.”
“Trầm Vi Chu, để tôi nói thẳng cho anh biết chính là đang báo thù anh đấy.”
“Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Dù sau này bố anh cho anh về nhà, thì nhà họ Hạ cũng sẽ không đồng ý đâu. cần còn có nhà họ Hạ, anh hòng quay lại. Anh cứ sống đời sống kiếp trong cái địa ngục này với người tình bé của mình đi.”
“Anh cũng đừng hòng mơ trả thù tôi — với cái thân phận cặn bã tại, anh có đến gần được tôi không? Đội bảo vệ bên tôi không ngồi rồi chắc?”
“Về mà cô nàng Dao Dao quý của anh đi hai người đúng là một cặp trời Kiếp này, cứ thế mà sống chết nhau đi.”
Vi Chu dần lấy lại vẻ bình tĩnh, nhưng nước mắt vẫn còn vương mặt — nhìn đến thảm
“Cô thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao? Một lần thôi cũng được?”
Tôi thản nhiên đá anh ta cú: rưởi. Biến.”
Nói xong, tôi
Dựa theo những gì tôi biết Trầm Chu, hắn định sẽ muốn trả thù.
Và đúng như tôi nghĩ.
Chỉ với thân phận bị giẫm bùn bây giờ, hắn làm gì được tôi? Đám của tôi đâu phải ăn hại.
Sau vài bất thành, Trầm Vi Chu cuối cùng cũng từ bỏ.
Hắn bắt đầu buông thả, sống bê tha trong căn phòng trọ.
của Tống Dao ngày một lớn. Những món hàng hiệu trước đây cô ta mua cũng lượt bị Trầm Chu đem bán sạch.
Cuộc sống của hai tan nát như một mớ hỗn độn.
Càng về sau, bụng to, tính của Tống Dao cũng ngày một tệ. Mỗi sáng mở ra là ta bắt đầu chửi rủa Vi Chu thậm
phế vật! Sao tôi lại có mắt mù mà phải anh chứ? Bảo sao Hạ Lê đá anh! Trầm Vi anh là đàn kiểu gì
“Anh chỉ cái chó, sinh ra nhà họ Trầm. thì sao? Bị nhà đuổi rồi, anh là rác rưởi! Một thằng đàn ông vô ngay vợ con cũng không nổi! Anh cũng gọi là ông sao…”
Và lần tiếp theo tôi nghe tin về Trầm Vi Chu — là khi hắn bị bắt tội giết người.
giết… chính là Tống
Đúng như tôi nghĩ — Gã đàn ông này, cả cũng nhìn bản thân.
hắn thật sự nhận ra lầm của mình… Thì lẽ phải kết rồi.
Trong tù, Trầm Vi Chu vẫn cố liên lạc muốn tôi một lần.
Tôi không Thấy hắn đã đủ xui xẻo lắm rồi.
năm sau, phiên tòa kết
bị tuyên tử
Ngày hắn bị hành hình — đúng ngày tôi công bố thành công trình cứu của
Kiếp trước, quả ngọt này đã bị Dao cướp mất.
Kiếp này, tôi đòi lại toàn bộ.
này… Còn biết bao nhiêu thành đang chờ gieo trồng, gặt hái…
— Hết