Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Mộng, anh ba của con bé vì con, viết giấy bãi nại được không? Như vậy anh sẽ án.”
Tôi cười khẩy:
“Ai với anh, anh ba nó?”
Con gái một bé lai. Lâm Tao chết lặng.
Anh ta người, rồi lao vào song cuồng lay:
“Ý em sao? Em dám tình?!”
Tôi tờ giấy ly hôn vừa in xong, khẽ lắc đầu
“Đúng là, đầu óc chứa đầy rác rưởi thì nhìn cũng thấy bẩn. Anh nghĩ ai cũng bẩn thỉu anh sao?”
Tôi lấy từ túi ra một giấy “đồng ý sử tinh trùng hiến tặng”, trên đó ràng có chữ ký Lâm Tao.
Lần cuối làm IVF thất bại, mất kiên nhẫn không còn đưa tôi bệnh viện nữa.
Lần đó, tôi với anh nếu không tôi đồng ý nhận nuôi con của anh trai anh ta, và tặng anh ta căn hộ trường học mà ba tôi để lại làm bù đắp.
Cũng chính lần anh ta gặp Tống Tiểu Ninh.
vào phòng chọc trứng, bọn họ cờ gặp nhau ngoài hành lang và kết bạn WeChat.
Trong khi tôi gắng gượng nghe lời dặn bác trong cơn đau, anh ta lại mỉm cười gõ tin lia lịa.
quỷ khiến, đã lấy tờ đồng ý sử tinh trùng hiến tặng trước anh ta kiên quyết từ chối, giữ lại.
Lâm Tao sững sờ. khi tôi mang anh ta nghĩ mình “khỏe mạnh trở lại” nên không thèm để ý lời sĩ, vẫn suốt ngày nhậu nhẹt xã giao, kết quả từ tinh trùng yếu biến thành – cả đời này sẽ không có con ruột.
Ba năm sau, Lâm và Tống Tiểu Ninh lần lượt ra tù.
Tôi cũng rời Hải thị, quay về quê cha sống.
Thỉnh thoảng tôi video cho Tần Di, tâm sự chuyện nuôi con.
Nhờ cô ấy khích lệ, chồng cô ấy đã bán bớt cổ phần, rút mặt đấu với tộc.
Những mối quan hệ mẹ anh ta để lại trước khi chết đều được ta thu về, mẹ kế – phu nhân Giang – nhanh chóng
biết không, hôm bị đuổi khỏi nhà, tôi đã trả nguyên câu nói năm xưa của bà ta. cảm đó thật
“Tôi trách trách bà khỏe kém, không sinh mủ cho Giang gia, mới bị con riêng văng ra khỏi cửa như hôm nay~”
Nói chuyện một hồi, Tần Di nhắc:
“À, Tống Tiểu Ninh ấy mà, nhà cô ta cũng có chút thế lực. Ra tù rồi, gia đình lại vạy lấy lại giấy phép hành nghề cho ta.”
“Có điều, chẳng bệnh viện lớn nào chịu nhận. Giờ ta chỉ ở mấy khám hạng ba, chắc đợi khi dư luận lắng xuống mới tính tiếp.”
Tôi không muốn dính líu đến những chuyện xưa đó nữa, không hỏi
Nhưng không ngờ, Lâm Tao lại động liên lạc.
11
Ra tù, ta không tìm được việc. Dù tốt nghiệp trường danh tiếng, cùng lắm chỉ giao ăn.
Để giải tỏa ti, ta lao vào rượu chè.
Anh gọi cho giọng lè nhè:
“Mộng anh rồi… không nên phản em, phản bội
“Mộng bụng anh đau quá… em từng mua đâu rồi, anh tìm không thấy…”
Giọng đứt quãng vì Tôi nhận ra – bệnh viêm dạ dày của anh lại
Mấy năm qua, vì muốn tiến, anh ta nhẹt suốt. Đã từng bệnh hai đều nhờ tôi sóc cẩn thận mới qua khỏi.
Tôi còn học nấu ăn dưỡng sinh, nhờ bệnh anh ta tái phát suốt hai năm.
Nhưng giờ, lối đảo lộn cộng thêm rượu bia triền miên, tái phát là điều dễ hiểu.
Bất tôi nảy ra ý.
“Địa chỉ anh ở Tôi xe cấp cứu cho.”
Lâm rỡ:
“Mộng Mộng… anh biết em vẫn còn thương anh
Theo địa chỉ anh ta tôi gọi tới bệnh viện nơi Tống Tiểu Ninh đang làm việc.
viên trực tổng nói bệnh viện khá xa, xe cứu liên quận sẽ thu thêm 200 tệ.
Tôi
không vấn đề. Bệnh cũ của anh ấy trước giờ đều chữa chỗ các cô. Dù là bệnh viện nhỏ vô danh, nhưng chúng chỉ tin các cô.”
Xe cứu đưa Lâm tới bệnh viện. Tôi còn nhờ người tra, xác đúng hôm đó Tiểu Ninh trực cấp cứu.
Sau khi bệnh viện gọi thông báo anh ta cần thuật và yêu cầu người nhà đến đóng tiền, tắt máy luôn.
Một ngày vợ chồng trăm ngày ân giao anh ta cho người “tình một đêm” Tống Tiểu Ninh sóc, thấy yên Dù sao, cô ta cũng là thần áo trắng”
Sáng hôm sau, vừa mở điện thoại, Tần Di đã gọi tới, giọng phấn khích:
“Cậu tắt máy lúc đấy, bỏ lỡ màn hay rồi!”
Cô ấy cắn hạt dưa, vừa hớn hở kể:
“Đêm qua, Tống Tiểu Ninh chết rồi, bị Lâm đâm chết!”
“Chuyện thế này mà bệnh viện còn bưng bít, tôi đã tung ra rồi, sớm thôi cậu sẽ thấy nó lên hot
Trong tiếng lách cách hạt dưa của Tần Di, tôi biết rõ toàn bộ sự việc.
Lâm Tao được đưa lên bàn mổ, mọi khâu chuẩn bị tiền phẫu đã xong, chờ người nhà là có thể bắt đầu.
Nhưng điện thoại tôi tắt máy, không liên lạc được, anh ta nhìn thấy Tống phẫu thuật bước vào.
Cơn dữ dội khiến anh ta không còn sĩ diện, níu Tống Tiểu Ninh, van cô vì tình nghĩa xưa mà ứng trước viện giúp.
Chưa đợi anh ta nói hết câu, Tống Tiểu Ninh đã hất tay ra, cuống giải thích với vị bác sĩ bên cạnh:
“Sư huynh, tin anh ta bậy. Em người hãm hại mới phải ngồi tù mấy năm, từng có bạn trai, anh là đầu tiên em thích.”
người đàn ông đó không dễ bị lừa. Đối chiếu thời gian và tin tức ba năm trước, anh ta lập tức hiểu ra mọi chuyện.
ta tát thẳng vào mặt Tống Tiểu Ninh:
“Đáng không tin còn nhường tên mình làm tác giả đầu cho văn tôi dày công nghiên cứu.”
“Không ngờ cô vì tư lợi mà giẫm lên mạng sống của mẹ con thai
“Cô không xứng mặc blouse cũng đừng hòng bước chân vào ngành nữa!”
12
Ca mổ của Tống Tiểu Ninh bị hủy, phòng mổ rối loạn.
Lâm Tao bỏ mặc trên gần một tiếng, không ai đoái hoài.
đớn đến ngất, anh ta bò đến chân Tống Tiểu cô ta mổ
Tống Ninh đổ dụng cụ phẫu thuật xuống đất, cười khẩy:
“Nếu phải anh khoe quen sĩ Bạch, anh tưởng tôi thèm để ý đến
“Vào rồi tôi mới biết, cái gọi là quen viện của anh chỉ là từng đăng ký với ông một lần, vậy mà khoe mẽ lừa tôi.”
cục hôm nay của anh là tự làm tự đau chết cũng đáng. Có giỏi thì mổ cho đi.”
xong, cô quay lưng định bỏ đi.
Nhưng không nhận Lâm Tao đã đau đến mơ hồ, bị lời cô ta kích thích, liền tay nhặt con phẫu dưới sàn.
Trong khoảnh khắc anh ta vung dao, rạch bụng Tống Tiểu Ninh.
Cô ta chết tại chỗ. Lâm Tao bị tử hình vì tội giết người.
Hôm đó, tôi đón con tan học, nhận được thông báo từ viện sát:
【Phạm nhân Lâm Tao thi hành tử mời thân nhân nhận cốt và di vật.】
cập nhật liên lạc thân nhân của quan chức cũng chậm
Tôi cười nhạt, gửi ảnh giấy hôn, thông báo mình không còn liên quan gì đến người đó nữa.
Cúi tôi thấy con chìa bàn tay nhỏ ra khoe bông hoa đỏ vừa được cô giáo thưởng.
“Mẹ ơi, vừa nói gì thế?”
Tôi xoa đầu con bé, cười:
“Mẹ nói, mẹ luôn bên con.”
Ánh hoàng hôn chiếu lên gương mặt con gái, nụ cười của bé rạng rỡ chói mắt.
— —