01
“Cô Ôn, báo cáo khảo sát sơ bộ có rồi!”
Tiếng trợ lý Tiểu Lý vang lên đầy phấn khích bên tai khiến tôi chợt ngẩng đầu khỏi hố khai quật, đập vào mắt là những gương mặt rám nắng dưới trời nắng như thiêu.
“Cô Ôn lại viết cả chục trang nữa chứ Dày hơn cả cổ thư luôn.” Ai trêu chọc, trong giọng nói lộ sự mỉa mai.
Tôi như bị điện giật, vội vàng đứng bật dậy, bụi đất từ người rơi tả.
Tôi trợn tròn mắt nhìn trường khai quật ngôi mộ Chiến số 1 thuộc, đầu óc hoàn toàn trống
Tôi đã trọng sinh.
“Chị Thanh, chị sao vậy?” Lý hoảng khi thấy phản kỳ lạ của tôi.
Tôi không kịp trả lời, lập tức đẩy đám đông ra, lao vào chiếc lều tạm dựng bên cạnh, vớ lấy bản báo khảo vừa được in ra.
Báo cáo đầy những dòng chi chít – đó quả tôi thức liền mấy đêm, kết hợp tích tỉ mỉ các hiện mới khai quật để đưa ra.
Tôi cầm cáo lao khỏi lều, định chạy báo cáo tổng chỉ huy trước khi mọi chuyện lại.
Nhưng vừa mở một giọng nói dịu dàng đã vang lên:
“Chiếc đỉnh đồng này đúc vào trung Chiến Quốc, là vật bồi táng của một vị nước Triệu. Trên đỉnh khắc chữ chim, ghi lại bi chinh chiến sa lấy ngựa bọc thây. đã nằm dưới đất hơn hai năm, vẫn khóc than.”
Tôi giật bắn, quay phắt lại – chỉ thấy Lâm Nguyệt Dao đám người, nhắm mắt, một tay nhẹ nhàng ve chiếc đỉnh đồng vừa được khai quật, vẻ mặt ai trang trọng.
Mặt tôi tức tái bên cạnh đã đồng hít sâu kinh
“Trời ơi, sao cô biết rõ vậy? Chữ khắc còn được làm sạch mà!”
Lâm Nguyệt Dao chậm rãi mở mắt, môi nở một nụ cười từ bi thần nữ.
“Trước giờ tôi chưa từng kể mọi người… tôi bẩm sinh có thể thông linh với quốc bảo, nghe thấy tiếng khóc của chúng, biết được quá khứ nghìn năm của chúng.”
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy trời đất quay cuồng, ký ức kiếp trước như dâng tràn.
Chính từ hôm nay, xưng đầu tiên trong cổ thông linh” của Lâm Dao vang dội khắp cả nước.
Cô ta trở thành thần nữ đối thoại với sử.
Còn tôi kẻ rợ dùng thiết bị xúc phạm linh hồn quốc bảo.
“Chuyên gia cấp quốc bảo gì chứ, chỉ biết đào đào đào! chỉ cần chạm vào là biết hết rồi, chị còn ở đây phá hoại cổ vật!”
“Chị dám xúc phạm quốc chắc chắn sẽ gặp báo ứng!”
Kiếp trước, phải nghe mắng mỏ thân nhân và fan cuồng, nhưng vẫn tin vào – chỉ tin vào khoa và
Tôi cam lòng. Mỗi cuộc khai quật, tôi đều dốc toàn lực, vọng minh được bản thân bằng những bằng chứng không thể chối cãi.
Nhưng mỗi lần, Lâm Nguyệt Dao đều đi trước một bước, “tiết lộ” bộ kết quả nghiên cứu của tôi không sai nửa chữ.
Cuối cùng, trong một lần khai quật được phát sóng hàng triệu người, cô ta chỉ vào một con thú trấn mộ vừa được đưa lên, mặt đầy khiếp sợ:
“Nó oán khí! Nó đang khóc! Phải dùng máu tươi để xoa dịu!”
Tất cả ánh mắt liền đổ dồn về phía tôi.
Họ cho rằng chính cách khai quật “thô bạo” của tôi đã đánh thức hung linh ấy.
Trong sự cuồng tín của những kẻ mê tín, tôi bị hố tế, sờ sờ mà rơi vào hố sâu.
Điều cùng tôi được là… khi máu tôi nhuộm đỏ đất đá, con đá ấy thật sáng mắt đỏ rực, há to cái miệng đầy răng nanh…
Cha mẹ tôi đau đớn tột cùng, bán sạch tài sản chỉ để đòi lại công bằng cho tôi.
Thế nhưng Lâm Nguyệt Dao lên tiếng “thông linh”, rằng tôi chết đáng đời, là hình của quốc bảo dành cho kẻ phạm chúng.
Cha mẹ tôi không tin, nhưng cuối cùng lại bị những tín đồ cuồng tín của cô ta dồn ép đến đường cùng, u uất mà qua đời.
Không ngờ, tôi lại được sống lại vào điểm mọi bi bắt đầu.
Lần này, tôi tuyệt sẽ không để thảm kịch tái diễn!
“Thông linh á? Thật hay giả vậy? Nghe cứ như chuyện huyền hoặc quá mức.”
biết được, nhỡ đâu bịa đặt thì sao? Mấy hotgirl mạng bây giờ nổi tiếng chuyện gì cũng dám nói.”
Đám đồng nghiệp rì rầm bàn tán, ánh nhìn Dao đầy nghi hoặc và dò xét.
Lúc này, bạn – đội trưởng đội khảo cổ Cảnh – cầm lấy bản báo cáo khảo sát từ tôi.
Anh ta nhanh chóng lật đọc, rồi gương hiện rõ lẫn thán phục, gật đầu lia lịa với Lâm Dao:
“Những gì Nguyệt Dao nói… hoàn toàn giống từng chữ báo cáo của Ôn Thanh!”
Không gian lập tức chết lặng vài giây, đó là tiếng xao ồ vang lên như vỡ chợ.
Những đồng nghiệp khi nãy còn bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt thường.
Có người thì thầm:
“Cô Ôn làm cả buổi, còn không cô sờ một cái.”
“Đúng đó, người ta nói là rõ ngay, cô ấy mỗi lần viết đống tài liệu, ai rảnh mà
Nghe những lời bàn tán tai tim tôi như rơi xuống hầm băng.
Tôi cố kìm nén cảm xúc, nhở bản thân – đã sống lại một lần, tôi không để cảm xúc bị chi phối nữa.
tin chắc: Nguyệt Dao không phải người có năng lực thông linh cả.
Cô ta nhất định đã dùng thủ đê tiện nào để lấy trộm thành quả nghiên cứu tôi.
Khi cổ hai được quật, tôi định rút kinh nghiệm.
ngọc này đặc biệt, cần phân tích trong trường toàn yên Tôi xin phép được việc một mình, trong thời gian này không ai được vào.”
Tôi tuyên bố rõ ràng trước mọi người, rồi khóa trái cửa nghiên tạm thời từ bên trong.
Lâm Dao bị nhốt bên mắt hoe, nhìn Trần Cảnh với vẻ đáng thương:
“Chị Thanh, em không biết làm điều gì mà phải đề phòng thế… Em chỉ muốn lắng tiếng của quốc bảo thôi mà.”
Lập tức bên ngoài vang lên những chỉ trích tôi quá đáng.
Nhưng tôi không quan tâm. Cả đêm qua tôi đã nghĩ kỹ rất có thể ai đã lén xem báo cáo của tôi và truyền cho ta.
nay, tôi làm mọi việc phòng kín này, trước khi hoàn tất nghiên báo cáo tuyệt đối không rời khỏi tay.
Tôi xem thử, còn giở trò được nữa!
khi khóa chặt cửa, tôi tập trung nghiên
Hoa văn trên miếng ngọc bích cực phức tạp, phải mất hai tiếng mới thành kết luận sơ bộ và ghi trong sổ tay.
Tôi cầm bước ra khỏi phòng, định báo tổng huy.
khi đến trước lều chỉ huy, tôi lại thấy mọi người đang nhìn Nguyệt bằng ánh mắt vừa kỳ vừa phục.
Trái tim tôi lên, linh cảm chẳng lành ập
Đúng lúc đó, Lâm Dao mỉm cười cất tiếng:
“Chị em vừa mới nói hết rồi, miếng ngọc bích này là vật của Tĩnh Tây Hán, những đám khắc trên mặt tượng cho…”
“Chị giờ mới đến, có phải hơi… thừa rồi không?”
kinh hoảng nhìn về phía tổng chỉ vài đồng nghiệp đây vẫn thân thiết cũng gật đầu với tôi, tỏ đồng tình cô ta.
đứng chôn tại chỗ, bị sét đánh ngang đầu.
Nghiên cứu lần này rõ ràng chỉ có mình tôi tham gia, báo cáo còn chưa kịp nhập máy tính.
Vậy tại sao… Lâm Nguyệt Dao vẫn biết rõ từng chi tiết?
Tôi bắt đầu điên cuồng rà soát lại mọi diễn biến, cố tìm ra điểm bất thường mà mình từng bỏ sót.
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên đầu tôi Tôi nhớ đến bạn trai mình – Cảnh.