“Giờ mới biết cút hả? Sớm làm thế thì đỡ bao chuyện rồi!”
“Làm loạn suốt bao lâu, suýt nữa phá hỏng cổ trong bụng rốt cuộc là cái gì hả?!”
“Coi điều, sau này cứ để cô Lâm lo, tôi tin cô ấy bảo vệ được quốc bảo nhà ta!”
đồng nghiệp cũng phụ họa, lời nói đầy khinh thường:
“Sớm nên vậy rồi, giờ có cô Lâm, ai cô ta nữa!”
cỏi thì đừng cố chấp, phải mất mặt viện mình.”
Những độc địa mũi tên lao đến, nhưng tôi chẳng buồn đáp lại.
Thấy mọi người vây quanh tâng bốc Lâm Nguyệt Dao, còn tôi bằng ánh mắt khinh miệt, cảm thấy tôi – người anh ta – quá mất mặt, lập tức tuyên chia tay:
“Ôn Thanh, loại phụ nữ vừa đố vừa vô như khiến tôi thấy ghê tởm. Chúng ta chia tay
Tôi gật đầu dứt không chút do dự.
lúc ta và Lâm Nguyệt Dao cùng nhau tôi, trong lòng tôi chỉ lại sự ghét.
Thấy tôi dứt khoát như vậy, ngược lại Trần Cảnh lại có chút sững
Viện trưởng mặc hồi lâu, cuối cùng gật đầu, giọng đầy mệt mỏi:
là định của cháu thì viện cũng chấp thuận. ở vị mới có thể làm nên điều đó.”
Tôi cười trong lòng – gọi là “chấp thuận” chẳng qua là cách viện lạnh lùng ruồng bỏ một kẻ thất bại mà thôi.
Tôi cố gắng nén cơn phẫn nộ và uất hận, quay rời đi.
Trước khi rời khỏi, tôi không qua gương mặt của Lâm Nguyệt Dao – thoáng chốc trắng bệch.
Tôi biết… cô ta đã bắt đầu hoảng.
Về tới văn phòng, tôi lập thu dọn đồ đạc nhân.
Lâm Nguyệt Dao vờ tốt bụng đi theo, giọng đầy giả dối:
“Chị Thanh, em biết chị không vui, nhưng chị đừng hành động bốc đồng quá
cách khai của chị có hơi lạc hậu, nhưng chị vẫn là tiền trong giới cổ, chúng ta đều vì việc mà…”
Tôi không hề cô lấy một lần, chỉ ôm thùng đồ, ngoảnh đầu lại, rời khỏi căn – nơi tôi từng cạn tâm huyết, nhưng cũng bị chà thương tiếc.
Sau khi từ chức, thực sự đến trại giam ô bảo vệ.
So với công việc khảo cổ vất vả, dãi nắng dầm mưa, nơi thoải mái đến khiến tôi có cảm giác như nghỉ dưỡng.
Mỗi ngày tôi làm đúng giờ, rảnh rỗi thì đọc tiểu thuyết, xem phim, sống những ngày cực kỳ thư thả.
Một tuần khi thấy tôi ngày nào cũng đúng giờ về nhà cơm, cha mẹ tôi cuối cùng cũng phát gì đó bất thường.
“Cục dạo này sao con không tăng ca nữa? Trước đây ngày thì hai con ngủ luôn ở hiện trường mà?”
“Viện các con cuối cùng cũng có lương tâm, không còn bóc con nữa hả?”
cười khổ. Biết cũng chẳng giấu lâu, tôi đành kể mọi chuyện đầu đuôi cho ba mẹ nghe.
Nghe xong, ba tôi lập tức tức giận đến đỏ mặt tía tai. đập rầm một cái:
“Lũ khốn nạn, dám bắt nạt con gái tôi? Đều khoa học mà tin mấy thứ ma quỷ vô lý bối à, lo, ngày mai ba sẽ đến tìm viện trưởng con… nói ‘uống trà’ một
Mẹ tôi thì nắm tay tôi, ánh mắt xót xa:
“Mẹ đã bảo thằng nhãi họ Trần không đáng tin, con không nghe. Nhà mình điều kiện thế này, tìm người môn đăng hộ đối, cưng chiều con cũng dễ thôi. Con cứ đâm đầu vào thằng khảo cổ nghèo kiết đó làm gì để chịu khổ?”
Bên ngoài không ai biết ba tôi là cựu đạo tỉnh, học trò và mối quan hệ cũ trải khắp ngành nghề.
Còn mẹ tôi thì kế tập đoàn của ông ngoại, hiện cũng tạm coi là nữ đại số thành
Nhìn ba đứng về phía mình vô điều kiện, lòng tôi ấm lên từng
“Ba, mẹ, đừng nữa.”
“Con cần hai người ra mặt thay con đâu, chỉ cần giúp điều tra là đủ.”
06
Thời gian sau đó, tôi bảo ở trại giam cực kỳ thuận lợi.
Ngày làm đúng giờ, còn đêm, phải đối mặt với những vấn đề học thuật rối rắm hay áp lực nặng nề nữa.
Không còn gánh nặng công việc, sắc mặt cũng rạng rỡ hẳn lên.
Thấy tôi sống thong dong mỗi ngày, bắt đầu giới thiệu cho tôi một loạt trai nói là để tôi “mở mang tầm mắt”, khỏi phải lần lại rác yêu
cũng dần tận hưởng sống mới, cảm giác như lại chính
Một hôm, tôi đang ăn tối cùng một anh chàng luật sư trai ở nhà hàng sang trò chuyện vô cùng vẻ.
Thì đột nhiên… Trần Cảnh – với khuôn mặt đen như than bước tới.
Giọng điệu đầy châm
“Ôn Thanh, cô đúng loại bà lẳng lơ, mới chia tay mấy hôm tìm được người mới?”
Tôi không thèm khách sáo:
gì tới anh? Anh là bạn trai cũ, thôi ơn thể diện đi.”
Thấy tôi lạnh nhạt, Trần Cảnh đổi giọng, làm ra vẻ chân
“Thanh chuyện trước là anh sai, anh xin lỗi. Thế này nhé, chỉ cần em chịu quay đội khảo cổ, anh sẵn sàng nối lại
Dao hôm còn đích xin em ở lại, em đừng không biết điều vậy.”
Tôi bật cười khẩy, trong lòng đầy khinh bỉ.
Khi xưa ta và Lâm Nguyệt Dao giẫm tôi xuống bùn, giờ lại muốn tôi quay về? Rõ ràng chẳng ý gì.
“Trần đầu óc anh có vấn đề à? Không nghe câu: người cũ giỏi nên chết luôn đi à? Tôi đối với – hề có hứng
Nhưng chưa được bao lâu, công văn đỏ niêm được gửi thẳng tới trại giam.
Viện trưởng đích thân ra lệnh: tôi lập tức về khảo cổ.
Tôi ủy nhiệm, lòng đầy nghi hoặc, đến thẳng viện để chất
chuyện này là sao?”
Ông viện trưởng tôi, gương pha lẫn ngượng ngùng và bối rối:
Thanh, ta biết trước đây cháu thiệt thòi. Nhưng hồi đó dân làng với thân nhân làm loạn quá, chúng ta cũng đắc dĩ thôi.”
“Chuyên môn của ai ai công nhận. Cháu ở trại giam làm bảo vệ, đó là tổn thất cho quốc gia và nhân dân đấy.”
Tôi nhìn ông ấy đầy nghi – giác mách bảo chuyện không đơn giản vậy.
Tự dưng lại đón tôi như ‘thần thánh’ về, chẳng Lâm Nguyệt Dao lại giở
trưởng, cũng biết tôi kia làm việc ngày đêm, suýt đột tử. sống được như người bình thường, tôi thực sự chẳng muốn nếp sinh hoạt này đâu.”
Thấy trưởng nhíu mặt mũi đầy phiền não, tôi tục thử thăm dò:
“Viện có gì nghiêm đến mức phải tôi về bằng được
Ông ta thở dài thườn thượt, giọng đầy bất lực:
“Chẳng phải vẫn là vì Lâm Nguyệt sao! Cháu nghỉ xong, cô ta cũng bố nghỉ luôn!”
“Cô ta nói chỉ khi cháu về, cô ta mới lại cảm nhận được gọi của quốc
“Hiện trong Hán đó lại phát ra một lô cổ vật quan trọng, thân nhân chỉ chịu nhận lời cô ta, dự án lại bị đình trệ, cấp trên nào giục… đầu ta sắp bạc hết rồi!”
Nghe xong, tôi cười lạnh trong lòng hóa ra đây là chiêu mới của Dao.