01
Nhân viên studio lượt chiếu bức cho tôi xem.
Người đàn ông trong ảnh đúng là chồng tôi, nhưng cô mặc cạnh anh… không phải tôi.
là thư ký của anh ta – Giang Uyển.
Trong ảnh, hai người họ quả trai gái sắc, y như một cặp chồng trời sinh.
Chú rể thì chín chắn, điềm đạm, toát lên vẻ cuốn hút. Cô dâu thì trẻ trung xinh đẹp, dàng nép bên anh ngước mắt lên nhìn anh ánh mắt long như có sao trời.
tiệm, người đang cầm khung ảnh giúp tôi, đi ngang qua, liếc những ảnh sắc mặt lập tức thay đổi.
Bà ấy vội vàng đưa tắt luôn thư mục ảnh máy tính, rồi quát nhân
“Làm kiểu gì vậy! Người này chỉ giống ngài Phó thôi, sao có thể là ngài ấy chứ?! Ngài Phó và phu nhân là khách quen của studio ta sao nhận nhầm được? Tháng này cô đừng hòng nhận thưởng!”
Cô nhân viên biết mình họa, đến mức không hé răng.
Tôi đứng bên khẽ cười, tiếng xoa dịu:
“Không đâu, ảnh chụp đẹp thật mà. Ảnh chồng tôi thì để tôi luôn, tôi nhắn cho anh ấy là được.”
Tôi chọn vài tấm mà thấy hai người họ chụp nhất, gửi cho Phó Viễn.
“Tôi thấy, mấy tấm này của anh với Giang đẹp nhất, nên tự anh chọn rồi.”
Rất nhanh, Phó Viễn gọi điện thoại tới, giọng anh ta điện thoại đầy vội vã giải thích.
“Vợ à, em đừng hiểu lầm. Hôm đó là sinh nhật của Giang Uyển, cô ấy nói chụp một bộ ảnh để qua mặt ba mẹ, bị thúc giục cưới xin thôi. Tất cả chỉ là giả, em đừng nghĩ nhiều!”
nhật mà ước muốn là được chụp ảnh cưới với sếp của mình? Anh nói xem, có nên tin
“Tổng giám đốc Phó vì sinh thư ký mà cùng cô ta nguyên bộ ảnh cưới, anh chắc chắn được bình chọn là ‘Mười nhân vật cảm động Giang Thành’ đấy.”
dứt khoát cúp máy.
ngợi một tôi mở vào xem trang cá của Giang Uyển.
Quả nhiên, cô ta vừa đăng ảnh cưới qua, caption kèm theo: hỏi còn ai hợp nhau hơn chúng tôi không!”
Bên dưới là một loạt bình luận trầm trồ:
【Chồng cậu đẹp quá ơi!】
【Đúng là trai tài gái sắc, nhìn mà mộ!】
Cũng có vài biết nội bình luận đầy ẩn ý:
【Cũng chỉ có cậu mới khiến Tổng giám Phó chịu chiều chuộng như
【Cậu là ngoại của sếp rồi.】
Giang Uyển trả lời một cách thống nhất: “Hiện vẫn chưa phải là chồng nhé, mình sẽ gắng.”
Đúng là thật tốt.
Trẻ, ngông cuồng, đắc ý, tự tin rằng không có gì là không giành được.
Nếu như người cô ta để mắt tới không Phó Viễn, có lẽ còn thấy phục cái sự dày này cô ta.
Tôi khẽ động bấm rồi bình luận:
hợp nhau sao chưa cưới? Hay cục dân chính ở xa quá?】
Quả nhiên, thoại của Viễn ngay, giọng anh ta lộ rõ lửa giận.
Băng, em có ý gì vậy? Anh giải thích rồi, là đùa một chút thôi, em nhất định phải đấu khẩu với một đứa gái trẻ à? có biết em bình luận như vậy khiến ấy khó xử thế nào trong công
“Em xóa bình luận đi, tới công ty xin lỗi Giang Uyển!”
Từ đầu dây bên kia, tôi được giọng Giang Uyển, mang theo chút nghẹn ngào và nức nở.
“Chị Băng, em xin lỗi… em thật không cố ý. Chụp cưới là điều ước nhật của em, em chỉ nghĩ là đùa vui ngờ chị để tâm.”
“Bọn ở tuổi này hay đùa như lắm, em mất chị lớn hơn em khá chị không thích, tất cả là lỗi của em.”
“Em sẽ gọi ngay studio, họ hủy hết những tấm ảnh đó… thật sự xin lỗi chị…”
Giọng Phó Viễn trong điện càng thêm giận dữ.
“Em nghe thấy không? Uyển nhỏ hơn em mười tuổi mà còn điều hơn em! Con bé khóc mức này rồi vẫn phải xin lỗi em, còn em thì sao? Em chỉ biết ép người quá đáng, thật thể hiện bản lĩnh đấy!”
Tôi hỏi lại anh ta:
“Chuyện này là lỗi của tôi sao? Chồng tôi đi chụp ảnh cưới với người phụ nữ khác, tôi không được giận, cũng không được gì, đúng không? anh nên cưới một người vừa câm điếc, như thế vợ anh mãi mãi không biết anh làm gì!”
Nói xong, dứt cúp máy.
Gần mười hai giờ đêm, Phó Viễn mới về nhà. Anh ta không nói bắt bước chế độ chiến tranh lạnh.
Kết hôn bao nhiêu năm, tôi hiểu anh ta quá rõ.
Mỗi lần tôi làm anh không lòng, anh sẽ im lặng, không nói chuyện, không thích, cứ như vậy đến chịu cúi đầu nhận lỗi.
ta nghĩ lần này cũng vậy, tôi sẽ lại mềm lòng như trước. Bởi vì, tôi từng yêu anh ta đến vậy.
Để được ở bên anh ta, tôi đã từ con đường phẳng lặng mà bố mẹ sắp sẵn, quyết cùng anh rời quê, đến Giang Thành.
Năm đó, anh ta nói với tôi:
“Ở Hải Thành, cả đời này cũng chỉ sống dưới sự đặt của mẹ em. Dù có thành công đến đâu, người cũng sẽ là nhờ nhà em. Anh không như vậy.”
Tôi nhìn mặt ta khi ấy – cứng cỏi, kiêu hãnh, lại đầy khí chất – và tim mềm nhũn.
Thế là tôi cắn răng, đấu tranh với bố mẹ suốt năm, cuối cùng họ cũng đồng để tôi theo Viễn rời quê.
Chúng tôi bắt đầu từ căn trọ tầng hầm, cho đến bây giờ, trong khu biệt thự nhất Giang Thành.
Tôi nghĩ, chúng tôi có tất cả rồi. Có vị, có tiền bạc, Phó Viễn yêu tôi hết lòng, mắt anh có tôi.
Tôi đã nghĩ, phúc ấy… nắm chắc trong tay.
chẳng ai từng nói cho tôi hạnh cũng có hạn dụng.
Kể ngày tôi phát đôi giày cao gót dưới gầm bàn làm việc trong văn Viễn, tôi rằng… có vài thứ đã âm thầm đổi.
xách đôi giày cao gót đó lên, nhìn anh ta.
ta có chút ngượng ngùng, nhưng trong mắt vẫn mang vẻ cưng chiều vô thức.
“Giang Uyển ngốc nghếch ấy mà, hôm trước giày trong này xong quên mang ra ngoài.”
Một cô thư ký… thay giày gót trong văn phòng tổng giám đốc?
Tôi cười khẩy, đầy mỉa mai: “Phó Viễn, anh cẩn thận kẻo chơi quá giới hạn đấy.”
Anh ta chỉ tôi nhỏ nhen.