Gia quả thực rất chiều chuộng Thẩm Nhược.
Cô ấy muốn ra nước ngoài, bố mẹ Thẩm đã công ty nhỏ, cùng cô vượt trời.
Cô ấy muốn quay về, họ không ngần ngại số tiền còn để mua cho cô một hộ ở trên cùng.
Cô ấy muốn Cố Minh Huyền, cả nhà họ Thẩm lần lượt gọi điện và đến tận nơi, yêu cầu anh hôm nay làm cua hấp, ngày mai nấu
Cố Minh Huyền cũng không thất vọng.
Dù bận rộn với công việc, anh vẫn thường xuyên đến nhà họ Thẩm sửa đèn, sửa bồn cầu, giúp họ đặt hàng mua đồ ăn qua
Mỗi tuần anh đưa Thẩm Nhược đến phòng khám điều trị, thu đồng nào.
Tôi từng lén hỏi nghiệp của Cố Minh Huyền về tình trạng của Thẩm Nhược.
Anh bối rối với tôi:
dâu à, em không thể tiết lộ tình trạng bệnh bệnh nhân được.”
“Nhưng… chị nên ý bác sĩ Cố một chút!”
Trái tim tôi không khỏi cảm lo
Mọi chuyện nếu không có nguyên thì làm sao thể có tin đồn lan truyền như được.
Cách đây không lâu, vào lễ tình nhân.
Cố Minh Huyền tôi một bó hoa hướng dương đặt bàn ở nhà hàng Tây để chúc mừng.
Khi tôi diện đồ đẹp và đến nơi…
Thẩm Nhược đang tựa đầu vào vai anh, hai người thân mật trò chuyện.
Tôi tiến lại gần mà mặt không biểu lộ chút cảm xúc.
Cố Minh Huyền hốt, vội giải
“Nhược Nhược không có nhiều bạn bè nước, cô ấy muốn có không khí náo nên anh cho đi
gắng kiềm chế khó
“Hôm nay là tình đấy.”
Thẩm Nhược nhiên hừ lạnh, ném bó lên đầu tôi.
“Nếu tôi còn sống, anh ấy cưới người vợ cũng sẽ như vậy!”
ta lập tức bỏ đi trong cơn giận
Minh Huyền lạnh liếc nhìn tôi, như thể tôi là người
Sau đó, anh ta theo Thẩm Nhược.
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cố dọn lại lộn xộn trên bàn.
Sau đó, trong suốt tháng, Huyền đưa đón, quà và xin lỗi tôi để làm lành.
Nhưng cuộc sống cứ tiếp diễn như vậy, chẳng biết khi nào mới có hồi
6
Tôi cảm thấy mệt mỏi.
Không muốn phí hoài tuổi trẻ của mình vào cuộc sống đầy mâu thuẫn và phức
Cố Minh Huyền vẫn thấy áy gia đình họ Thẩm.
Nhưng gia đình họ Thẩm rõ ràng không có ý định định cư ở đây.
thì nói rằng không trách Cố Minh Huyền năm đó đã cả hai anh em đi bơi, anh đừng để cái chết của Thẩm Giác ám ảnh trong lòng.
đằng sau lại không ngừng bảo anh.
Nửa đêm gọi điện cho anh, khi thì bảo anh Thẩm Nhược, khi thì nhờ ông Thẩm đến bệnh viện.
Tôi nằm trên chiếc giường lạnh lẽo, định bụng sẽ chuyện thẳng thắn Cố Minh Huyền.
Anh đã đi làm, để lại trên một chiếc bánh phô mai đã nguội tờ giấy nhắn.
Chính là tấm hình mà Thẩm Nhược đăng trên mạng hội tối
“Vợ yêu, dày em không tốt, nhớ ăn sáng nhé.”
Tôi tất vào thùng rác.
Bắt taxi đến phòng khám của Cố Minh Huyền.
y tá ở quầy tiếp tân nhìn tôi với ánh mắt hại.
Sau khi kết hôn, Cố Minh Huyền không uống đúng bữa, cũng thường xuyên nấu ăn rồi mang tới.
Có làm bánh bao, có canh gà, chia cho các ở phòng khám.
Không ai ngăn cản tôi.
bắt đầu chậm rãi về phía phòng khám anh ta.
Cánh cửa khép hờ.
Bên trong lên giọng nói của Thẩm Nhược:
Minh Huyền ơi, giường anh đổi em đúng là mái thật!”
“Tối qua, suýt ngủ cùng nhau, sao lại từ chối em?”
Một cơn nôn trào lên.
“Nhược Nhược, đừng làm loạn nữa, anh đã kết hôn rồi.”
“Thế thì sao, chỉ cần anh hôn em một cái thôi thì em sẽ hết bệnh.”
Cô ta như mê muội, cánh tay trắng nõn mềm mại ôm lấy cổ Cố Minh Huyền.
“Anh Minh Huyền, nếu không anh, sẽ không sống nổi.”
“Coi như vì anh trai giúp em một lần được không?”
Tôi nghe hơi của anh ta.
Mỗi khi động, anh ta luôn có bộ dạng này.
7
tiếng "ầm" vang lên.
đá cửa xông vào.
Thẩm sợ rúc lòng Cố Minh Huyền, trông một con thỏ nhỏ bị kinh sợ.
tôi xuất hiện, anh ta vàng đẩy cô ấy ra, nhưng Thẩm Nhược không chịu, đôi mảnh mai như xúc tu của bạch chặt lấy cổ Cố Minh Huyền.
Cô liếc nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy thách thức.
Giọng tôi đầy phẫn nộ:
“Nếu lên giường nhau thì cứ việc, nhưng trước hết hãy xong thủ tục ly hôn. Đừng làm bẩn khi nhân vẫn còn hiệu lực.”
Cố Minh Huyền thấy tôi nổi vội vã gỡ Thẩm ra, giải
“Vũ không phải như em nghĩ
ta trí cầm viên thuốc và ly nước nói:
“Nhược Nhược, em phát bệnh ngoan thuốc đi.”
Thẩm Nhược vốn không muốn uống.
Thấy ánh cảnh cáo của anh, cô ta mới từ từ mở miệng:
“Chị dâu, chẳng lẽ ghen tôi sao? Thật đáng thương.”
“Em và anh Minh Huyền từ nhỏ đã cùng giường, chẳng có gì đâu, hồi còn bé cũng từng cùng nhau học mẫu giáo.”
Thấy Cố Minh hiệu, cô ta mới miễn cưỡng nói:
“Vừa nãy em ảo giác, đầu óc mơ hồ, mong chị thông cảm.”
không nhịn nổi, đáp lại đầy giận dữ:
“Ảo giác không tôi không rõ, rõ ràng kinh không ổn
“Nếu chữa trị lâu như vậy mà không khỏi thì y thuật của anh cũng chẳng ra
thuốc trị được, thì có lẽ cô nên được đưa vào bệnh viện tâm thần, biết đâu sẽ tìm được giải pháp.”
Thẩm Nhược lời chọc, giận ném ly phía tôi.
Tôi kịp tránh, cá chân bị cắt trúng.
Quá đáng thật!
tiến lên, nắm cô ta và tát thẳng hai vào mặt.
Trước khi Cố Minh Huyền kịp ứng, tôi đã xoay người bỏ đi.
8
Cố Minh trở về nhà với một anh đào, món tôi yêu thích.
Anh ta vừa vào đã lên tiếng:
“Em vừa đánh Nhược Nhược, cảm xúc của cô ấy ổn định, còn cầm đòi tự sát…”
“Tự Tôi lời lạnh nhạt.
Biểu cảm của Cố Minh Huyền như thể nuốt ruồi.
ta, tôi luôn là có khí ôn hòa, chưa bao giờ có xung đột với ai, nay lại đánh Thẩm Nhược, dù chính tôi người đã bị tổn thương.
Anh ta cố nén giận, nhẹ nhàng nói:
“Để anh băng bó em, chăm sóc trước
“Không đâu.”
“Tôi muốn nói chuyện với anh. Anh đã luôn mang cảm giáci áy náy Thẩm Giác, tôi không có ý kiến về chuyện đó.”
Khuôn mặt của Cố Huyền lên vui mừng.
Nhưng khi anh ta tiến tới định tôi, tôi khinh bỉ đẩy anh ra.
không nợ gì gia đình Thẩm, và tôi sẵn sàng giải thoát cho cả hai. mai, chúng ta làm thủ tục ly
“Như vậy anh sẽ không còn vướng bận gì về gia đình, sẽ bị ai trách móc vì chuyện chữa trị mình.”
đầu, Cố Huyền còn cảm áy náy, nhưng khi nghe tôi biếm Thẩm Nhược, gương mặt anh ta lập tức thay
“Anh đã nói với em bao nhiêu lần Nhược Nhược bị trầm cảm, và anh phải làm trách nhiệm một bác sĩ.”
“Khi dì em bị trầm cảm trong suốt hai mươi năm, anh đã giúp bà ấy vượt
“Em phủ nhận bệnh của Nhược Nhược thì khác nào phủ nhận lực chuyên của
“Như vậy chẳng phải là xem thường việc đã chữa lành cho dì em bị trầm cảm suốt hai mươi năm sao?”
Tôi giận đến run
“Loại trầm cảm nào khiến người ta mong cướp chồng của người khác chứ?”
“Nếu anh không tin, có thể hỏi dì của em.”
“Đừng làm vậy, nếu làm tổn thương bà ấy thì sẽ là lỗi của em.”
“Vũ Hy, hãy nể dì của em đã nuôi em, có thể cho anh thêm một cơ nữa không?”
Tôi im lặng.