01
"Tiểu Lâm, mở cửa đi, mau mở cửa đi!"
Trong cơn mơ màng, tôi nghe thấy tiếng đập kèm theo khóc nức nở của hàng xóm cạnh – Ngô Hiểu Nhã.
"Doãn Doãn sốt cao mau tôi đi bệnh viện với, tôi xin cô
Tiếng ngoài cửa dội xuống gấp gáp, tôi chợt ra mình đã sống lại.
kiếp trước, con trai sáu tháng tuổi của Ngô Hiểu Nhã Doãn – giữa đêm sốt cao.
Bên ngoài đang mưa xối xả, gọi mãi cũng có xe bệnh viện, cô con, khóc vừa đến cầu xin tôi
Tôi lúc ấy mới lấy bằng lái không lâu, căn bản không dám lái xe trong điều kiện đường sá tệ hại như vậy, do dự từ chối.
"Không sao đâu, mưa thì người ngoài cô cứ lái chậm là
Hiểu Nhã lập sụp xuống, ôm con đầu lộp trước mặt tôi.
"Tiểu Lâm, tôi xin cô, Doãn sắp ngất rồi, nếu không đưa đi bệnh viện kịp e là nó bị sốt đến cả não mất!"
Cha mẹ trên đời ai mà không con.
Nhìn dáng vẻ tuyệt vọng, đau khổ tột cùng của cô ta, mủi lòng, cắn răng lái xe đưa hai mẹ con đến bệnh viện, còn vội làm thủ tục đăng ký, nộp tiền.
đến phòng cấp cứu, Ngô Hiểu sốt ruột đẩy đứa trẻ vào bác
Nhưng sĩ rất giàu kinh nghiệm, không vội vàng ôm lấy đứa trẻ mà kiểm tra sơ bộ tình trạng ngay trên tay mẹ.
Kiểm tra xong mới phát hiện, đứa trẻ đã tắt thở từ lâu, là do sốt cao mà chết.
"Không thể nào! Con tôi ràng vẫn khỏe mạnh, lại chết được!"
Ngô Hiểu Nhã hét lên điên dại, tiếng khóc gào bi vọng khắp phòng cứu.
Tôi đau lòng, kìm nước mắt đến an ủi cô ta, ai ngờ bị cô ta đẩy mạnh xuống
Cô rối bời, mũi tợn, nhìn chằm tôi như ác quỷ từ địa ngục bò lên đòi mạng.
"Là mày!"
"Tất là tại con tiện nhân mày cố tình lái chậm chạp, chần chừ, mới hại chết Tao mạng với mày – đồ sát nhân!"
Ngô Hiểu Nhã lao tát tôi cái như giáng, vừa đánh vừa đá, mãi khi bác sĩ và y tá tới ra mới dừng lại.
Tôi nghĩ ấy mất cảm xúc hỗn loạn cũng điều dễ hiểu, nên không chấp, ôm lấy khuôn mặt sưng vù quay về nhà trong thất thần.
Nhưng chuyện không dừng lại ở đó.
Sáng sớm sau, Ngô Hiểu Nhã là Tằng Hướng Đào cùng mẹ đẻ và gia đình đến nhà tôi.
đập phá cửa nhà, đánh đập tôi, khăng khăng cho rằng chính tôi đã hại chết đứa con của
Thậm chí còn đặt nhỏ Não Não vào giữa nhà tôi, tôi phải đền cho cháu, gây loạn không thể kiểm soát.
Tôi bất lực báo cảnh họ lại vừa khóc vừa kể lể trước mặt công an, tố cáo tôi là kẻ giết còn lên mạng than kể kích động dân mạng tấn công
của tôi bị đập công việc cũng mất, sụp đổ tinh thần, không chịu nổi nữa cùng họ mạng, nhưng lại bị nhà họ đẩy xuống cầu thang, chết tức tưởi.
Sau khi chết, linh hồn tôi lửng giữa không nghe thấy Ngô Hiểu Nhã đang đắc nói chuyện với mẹ cô ta – Tiết Xuân Hoa.
mà có Vương Lâm làm vật mạng, nếu để Tằng Hướng Đào biết tôi con nhà cả ngày để đánh mạt con sốt mà chết, chắn anh ta lột da
"Đúng vậy, may mà mày còn gặp may."
Tiết Hoa sợ hãi nhưng vẫn tiếc rẻ đầu: "Ban đầu định đổ hết lên đầu bác sĩ, có thể moi được tiền từ bệnh viện, tiếc là bác sĩ không nhận đứa trẻ từ đầu."
02
"Chuyện này cũng chẳng nào khác, chỉ có trách Vương Tiểu xui xẻo, việc gì không làm lại cứ đi làm người ngốc."
"Đúng thế, kiếp sau thông minh ra một chút, đừng ngốc nghếch nữa…"
"…"
Thì ra khi Ngô Hiểu Nhã xin tôi đỡ, cô – Doãn Doãn – sốt đến co hôn mê, gần như hấp hối.
Cô ta cố lên một màn kịch lớn như thế, chỉ để tìm một kẻ ngốc gánh tội thay mình, tránh cho chồng quy trách nhiệm cái chết của con đầu cô ta.
Tôi thì sao? Rõ ràng liều mạng lái xe trong mưa để mẹ con họ đến bệnh viện, cuối cùng lại bị lôi xuống chết một cách oan uổng, thảm thương.
Lòng đầy phẫn nộ, tôi như phát điên tới muốn giết Ngô Hiểu Nhã – kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện.
Nhưng tôi chỉ là một mới chết, chẳng có chút pháp lực nào, chỉ có thể xuyên qua cơ ta, không gây tổn hại nào.
vẻ mặt vô sỉ, hê của con họ, tôi phun ra một ngụm máu, ngất xỉu vì tức giận.
Không ngờ tỉnh lại tiếp theo, đã quay về đêm Ngô Hiểu Nhã đến đập cửa
"Tiểu Lâm! Tiểu Lâm, mở cửa Tôi cô, giúp tôi với!"
Bên ngoài, tiếng đập cửa của Hiểu Nhã vang lên liên hồi.
Tôi nhìn ra qua mèo, thân từng lỗ lông đều bốc lên hận, chỉ lập tức lao ra bóp chết người đàn bà độc ác này.
Nhưng không thể làm vậy.
Ác giả ác báo, tôi sẽ nghĩ cách để Tằng Đào biết được sự thật vợ mình bỏ con ở nhà để chơi mạt chược cả nửa ngày trời.
Hướng Đào yêu đứa con này hết mực, tuyệt đối sẽ không tha cho Ngô Hiểu Nhã!
Nghĩ đến đó, tôi coi như không nghe thấy gì, không chần quay trở về phòng ngủ.
Có lẽ do mệt mỏi vì la hét, tiếng đập cửa Ngô Nhã dần yếu đi, tiếng khóc gào dần nhỏ
Nhưng ta vẫn chịu cuộc, tiếp gào lên:
"Tiểu Lâm, tôi biết cô đang ở nhà! Mau mở cửa đi, Doãn Doãn sắp sốt chết rồi, sao thể như vậy, thấy chết mà không cứu!"
Tiểu Lâm, cô cửa mau!"
"Tiểu tôi xin cô, tôi quỳ xuống rồi, xin cô cứu Doãn Doãn!"
Tôi lạnh lòng.
Biết tôi mồ côi cha mẹ từ sống một mình, dễ trở thành con tốt nên Ngô Nhã đòi chết đòi sống kéo tôi vào.
Nếu không, sao cô ta không đi tìm người khác giúp?
Tiếc là tôi không còn là Vương Tiểu Lâm ngốc nghếch trước kia nữa, những cầu xin và đạo đức giả chẳng lay động nổi tôi.
Con người sống nên ích kỷ và lùng một chút, đừng làm người tốt vô nghĩa, nếu không sẽ gánh nghiệp thay người khác!
Tính thời chắc lúc đứa trong lòng Hiểu Nhã đã tắt thở, không thể chần chừ thêm nữa.
Thấy tôi không phản ứng gì khi đập cửa, gọi cũng không ai bắt máy, cô ta dần rằng tôi không có ở nhà, bèn sang đập cửa nhà người khác.
Chỉ tiếc, ngày thường cô ta giả tạo, không ai thân thiết, đập mãi chẳng ai mở.
Tốt lắm, khỏi phải thêm người vô tội.
Tôi khẽ nhếch môi, kéo chăn ngủ một giấc thật ngon
hôm sau vừa sáng, tôi bị tiếng hét đớn chói tai đánh thức.
Tiếp đó tiếng mắng nhiếc giận của Tằng Đào vang lên.
"Con khốn! Tao cho mày ăn mặc sướng, vậy mà ngay cả con không nổi, để con tao chết, đánh chết mày – con đàn vô dụng!"
Trời cao có mắt, xem ra qua Ngô Hiểu thật sự không tìm được giúp, ít nhất cũng không kéo thêm người vô tội
Tằng Hướng Đào ra tay rất tàn nhẫn, đập vào nghe người.
Ngô Hiểu Nhã bị đến mức gào như quỷ, van liên
Nhưng cơn giận dữ, Tằng Hướng Đào nào thèm càng đánh càng mạnh tay.
Trong lúc giãy giụa, Ngô Hiểu Nhã nhiên gào lên:
"Chồng ơi, không phải lỗi của
"Tất cả là tại Vương Tiểu Lâm! Đêm qua em đã gõ cô ta mãi, cầu xin cô ta lái xe đưa em bệnh viện, nhưng cô ta không chịu ra! Nếu cô ta chịu giúp, Doãn Doãn không chết, là cô ta hại chết mình!"
Khốn kiếp, Ngô Hiểu Nhã đúng là quá trơ trẽn! Cô có thể bịa ra lời dối trá như thế để hết tội đầu tôi!
Dính vào hạng người thối nát như vậy, dù chẳng làm gì cũng bị vấy bẩn.
Tôi nhíu mày, đang suy xem nên làm gì tiếp theo.
Ngay đó, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa rầm rầm của Tằng Hướng Đào.
"Vương Tiểu Lâm, cút ra đây cho ông!"
Khi người ta tức giận cực độ, gì cũng có thể làm