Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!
Tôi thân cô thế cô, đối đầu với một gã đàn ông cao lớn lực như Tằng Hướng thì chỉ có bị đánh. có kẻ ngốc mở cửa trong tình huống này.
Nhưng sự vu khống trắng trợn của Ngô Hiểu Nhã khiến tôi hiểu ra một điều:
Có những rắc rối, không phải cứ né tránh là có thể
Phải đối diện cách mạnh mẽ và dứt khoát, chỉ khi tận gốc mới có thể yên lâu
Trở lại kiếp, tôi đã biết rõ sự thật. Trong lòng không còn chút náy nào về cái chết của Doãn, chỉ còn lại nỗi căm khắc ghi tâm với cả nhà Ngô Nhã, và sự khao khát được tống bọn họ xuống địa ngục. Tính cách tôi cũng không còn yếu đuối như
Tôi chống gào lớn về phía cửa:
"Đập đập đập! đập cái gì mà đập! Có chết thì mau đi báo tang
Tằng Hướng Đào vừa mất đứa trai yêu quý, đang lúc lòng và giận dữ cực độ.
lẽ chua cay, không nể nang gì của khiến hắn tức giận đỉnh điểm.
Hắn tung một cú mạnh vào cửa tôi.
Lực đá mạnh đến mức cả tòa nhà như rung chuyển.
Hắn liên tiếp, miệng ngừng rủa:
"Con đĩ chết tiệt, đây phải chém mày ra làm trăm mảnh!"
Chính là đó, tôi chờ nó!
lập tức máy ghi xác nhận nói quan trọng ấy đã ghi lại, liền nụ cười nhếch mép và gọi sát.
Khi điện thoại kết lập khóc òa:
"Alo, cảnh sát ơi cứu với! Hàng xóm đang định xông vào nhà giết
Như thể phối hợp với cảm xúc loạn của tôi, ngay lúc đó ngoài lại lên tiếng đạp cửa và chửi rủa của Đào.
Vụ việc liên quan đến mạng người tiếp nhận cuộc gọi vừa trấn an tôi, cam kết sẽ cử cảnh sát đến hiện trường trong nhanh nhất.
Báo cảnh sát xong, tôi cũng thấy yên tâm phần nào — nhưng vẫn chưa đủ.
Tôi lao vào bếp, hết nửa còn lại vào chảo, bật bếp lửa lớn nhất.
Dầu nóng lên rất nhanh.
Nếu Tằng Hướng Đào và Ngô Hiểu Nhã – hai con ác quỷ – xông vào trước khi cảnh sát đến, tôi sẽ bộ dầu sôi lên người bọn
Đối diện với sát nhân xông vào nhà, tự kiểu gì cũng là chính đáng.
Dù sau này có bị kết án "vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng", lắm vài năm tù, nhưng đổi lại hai kẻ đó bị phỏng cả đời, sống lắt — tôi thấy
Chuẩn bị xong dầu nóng, mở sổ và gào lên hết sức:
"Cứu với! Có người giết Hàng xóm đối diện muốn giết tôi!"
"Cứu mạng! Có muốn giết tôi!"
"..."
Đây là định cư, có người trẻ nhỏ, giờ này trời còn mát nên nhiều người đang đi dạo ngoài sân.
sống ở tầng không cao, hét lại thảm, nên hút chú ý của nhiều người.
Bản tính thích hóng chuyện là con người.
Rất có không ít người buông việc đang làm dở, kéo nhau đến dưới tòa nhà chỗ tôi.
hét lớn thế, đương Tằng Hướng Đào ngoài nghe rõ.
Giọng giận dữ, nhưng xen trong đó là chút hãi khó phát hiện.
"Con chết tiệt, mày nói vớ vẩn cái đấy!"
Tôi chẳng sợ, hông quát trả:
sớm mày đạp cửa nhà tao, doạ giết tao, lại tao nói? Giỏi thì thừa nhận mày nạt nữ đuối đi! Đồ chó không có gan!"
Giờ phải khiến Tằng Đào thêm giận, tốt là mất hết lý
Càng soát, cảnh sát tới càng thấy rõ mặt thật hắn, khiến hắn đắt!
04
sát đến nhanh.
Cùng với cảnh sát ra từ thang là bảy tám người hàng xóm trong kéo hóng chuyện.
Từ cầu thang cũng tiếng bước chân, chắc là người không chen vào thang nên leo lên
qua mắt mèo thấy ngoài cửa người đứng chen chúc đông nghịt, tôi cuối cùng cũng yên tâm, nhanh tay đặt điện thoại lên giá và bật livestream.
Để hút sự chú ý, tôi đặt tiêu đề livestream cực kỳ bắt mắt:
“Hàng xóm muốn giết tôi!”
đó, mạnh tay chi thêm 5.000 tệ để chạy quảng cáo.
Chỉ cần có thể khiến hai kẻ biết xấu này bị đóng đinh trên cột nhục nhã, đừng nói có là 50.000 tôi cũng
Tằng Hướng Đào ngờ lại có nhiều người kéo đến vậy. Đối mặt với hỏi của sát, tuy hắn không lùi bước, nghiến răng nghiến lợi Ngô Hiểu ôm Doãn Doãn sốt cao đến gõ cửa nhà tôi cầu cứu lúc đêm, tôi cố tình không mở cửa khiến con không được chữa trị thời mà qua đời, công bằng.
Lúc này Ngô Hiểu đã bị Tằng Hướng Đào mấy cái, trên mặt hiện rõ vết đỏ rực, tóc tai rối bù, trông vô cùng thương.
Nhưng lời bọn họ nói hoàn toàn là vu khống.
Là hàng xóm, tôi chẳng có nghĩa phải giúp cô ta cả.
Đừng nói là không mở dù có mà từ chối thì cũng chẳng sai luật gì.
Lúc Tằng Đào cô còn khóc lóc tố
"Vương Tiểu bình thường thấy cô sống một mình đáng gì ngon cũng cô vậy mà cô lại tuyệt tình tuyệt nghĩa, thấy không cứu!"
Mang đồ ngon đến cho tôi á?
"Cái gì mà ngon? Nhà cô keo kiệt tiếng cả khu! Mỗi lần thang máy mà ai cầm đồ ăn, cô đều mặt dày đi xin, biết xấu hổ là gì!"
"Tháng ngày 15, vừa lương mua quả sầu riêng còn chưa kịp ăn, cô thấy liền kể bảo chồng mua cho, cứ thế bám lấy tôi xin một nửa. Ăn xong còn cửa xin thêm. Thang máy có camera, có cần tôi nhờ ban quản trích không?"
"Có mang thai, không biết hổ đến mức đòi cho ăn ăn bát lớn. Ăn xong còn sờ bụng bảo không có chuyện gì thì tôi phải chịu trách nhiệm. là vô sỉ đến tận xương!"
"Bạn tôi hôm cũng có mặt, cần thì tôi gọi tới làm chứng!"
"Cô như cái bang, đi xin ăn từng nhà, nếu người nào chịu cô, chắc chỉ có nước nếm cả phân xem mặn thế nào! Cả khu này không có mặt dày như cô đâu!"
"…"
Chuyện tốt thì không ai biết, chuyện xấu truyền khắp nơi.
Cái tính Nhã, cả khu ai chẳng rõ.
Mấy người xóm đứng xem đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh bỉ, có người còn không nhịn được cười khích.
Chỉ là cũng ngại dây vào Tằng Hướng Đào – kẻ nổi tiếng thô lỗ nên không ai dám nói ra mà thôi.
Ánh mắt khinh bỉ của mọi người chột dạ rõ ràng mặt Ngô Nhã đều cảnh sát nhìn thấy hết.
Anh cảnh sát mày quát Ngô Hiểu Nhã:
cô bệnh rồi mất, không liên quan gì đến cô Vương cả. Tùy tiện vu khống người khác là phạm pháp đấy!"
Nói rồi mắng Tằng Hướng Đào:
chưa rõ ràng đã đến nhà người ta cửa chửi rủa, hù dọa giết người. Anh tưởng đây là xã hội vô pháp à?"
Doãn chết rõ ràng không liên quan đến tôi.
Nhưng lần này tôi không muốn giữ thái cứng rắn. Nếu Ngô Hiểu Nhã biết thì tôi cũng không kém.
Nghe thấy cảnh sát bênh vực mình, tôi lập bật khóc:
"Trời đất ơi, sao tôi có thể tình không mở cửa! Mấy ngày công việc căng thẳng, tôi mất ngủ suốt. Hôm qua phải uống hai viên melatonin mới ngủ sâu được, ngoài mưa gió sấm chớp, tôi thật sự không thấy tiếng đập cửa!"