Anh ta thuốc thật rồi dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn.
nữa, nếu không phải mấy người đứng giật dây, khuyên sau chia tay lại Lâm Xuyên, cô ta chẳng từ chối, trong cơn giận mới tìm đến bar giả vờ thân mật với tên côn kia, còn cố tình chụp ảnh Xuyên. Kết quả thì sao, Lâm tức điên đập vỡ đầu bằng chai rượu, suýt nữa tù.”
“Chuyện ấy, cuối cùng nhờ Hứa Hựu hết mọi việc. Cô ấy nhờ bạn làm luật đến hòa giải, còn bỏ tiền túi ra tiền bồi thường giúp Xuyên. Nếu có ấy, Lâm Xuyên chắc chắn đã bị tống trại giam rồi.”
Lý Trình vừa dứt cả đám người bỗng chốc im bặt.
Không biết là ai lẩm một câu:
“Thì cũng là chuyện cũ thôi mà, có ơn đến đâu sao? Cưới cô ta rồi, chẳng phải cũng coi như trả hết nợ rồi sao?”
5
Tôi đứng trong bóng tối, cổ họng như bị bóp nghẹt.
Cơn sụp đổ lòng ào đến như dữ.
Thì cả là như vậy sao?
những câu chuyện rời rạc họ nói, tôi cuối cùng cũng ghép được toàn bộ thật.
Lâm Mộc Tuyết là mối tình đầu của Trầm Lâm Xuyên.
trai ưu tú, gái xinh đẹp, ai ai cũng khen là đôi trai tài gái sắc bước ra từ tiểu thuyết xuân.
sau khi đại học, Lâm Mộc Tuyết quen đàn anh lái
Ngày chia tay, Trầm Xuyên như người mất hồn, uống rượu đến say mèm.
Anh ta đứng dưới ký túc nữ ba ngày liền, cũng chẳng đợi một lời giải thích từ ta.
Chưa đầy một năm sau, Lâm Mộc Tuyết và đàn anh kia chia tay.
Từ cô ta bắt đầu cách tiếp Lâm muốn nối lại tình xưa.
ấy, tôi và anh đã chính thức hẹn hò.
Nhưng cô ta không chịu bỏ.
Mỗi sáng, cô ta sẽ mua bữa sáng, chờ trước ký túc xá nam.
Thậm chí còn viết thư tay thơm nhẹ mùi nước hoa, Lý Trình lén bỏ cặp sách của anh ta.
Cô trì thế suốt một năm, nhưng Trầm Xuyên không quay đầu.
Cho đến ngày sinh cô ta.
Cô ta sẵn phòng khách mặc nội y – gọi đó món quà sinh nhật tặng chính mình, cũng là lời biệt quá khứ.
Cô chỉ một lần này thôi, sau đó sẽ không làm phiền nữa.
Nhưng Lâm Xuyên không đến.
Lâm Mộc Tuyết say rượu, gửi cho anh ta đoạn video quay từ quán
Trong tay của một người đàn ông xa lạ đang thọc cổ áo cô
Anh ta vội lao đến, vừa vặn thấy cô ta bị hắn đè ghế, váy áo xộc xệch.
Cơn giận ta kiểm
Anh ta kéo cô ta ra tên đó, rồi lao vào đánh nhau. Khi bị phản đòn, anh ta loạn chộp lấy chai rượu, đập vào đầu đối phương.
những chuyện tôi đều
đánh chút nữa hủy hoại hoàn toàn tương của Trầm Lâm Xuyên.
Đối phương nhất quyết không chịu hòa giải, khăng khăng muốn kiện cùng, ta phải ngồi tù.
Tôi biết chuyện liền lập tức liên hệ với sư quen biết trong lúc làm thêm phiên dịch, nhờ anh ta giúp đỡ giải quyết.
Tôi cũng nhiều lần đến bệnh viện thăm người cúi đầu năn nỉ anh ta nhận hòa
Sau một tuần thương lượng khó khăn.
Cuối đối phương cũng chịu nhượng bộ – năm vạn tệ tiền bồi thường và toàn bộ chi điều trị, mới đồng ý dàn xếp kết thúc vụ
Trầm Lâm Xuyên không muốn cha mẹ biết chuyện anh ta gây ra ở trường.
Vì vậy, hơn vạn là ứng trước—đó là tiền học toàn tiền tôi dụm được suốt mấy năm đại học khi nhận đơn
Và nạn tôi cụt chân, chính là xảy ra từ trại tạm giam về trường.
đó, Trầm Xuyên vừa nhận một cuộc điện thoại thì nói muốn sang siêu thị bên kia đường mua đồ, bảo tôi về trường trước.
Ngay khoảnh anh bước qua đường, chiếc đen mất lái lao thẳng về phía anh ta.
Tôi không kịp nghĩ
Bản năng vượt lên cả lý trí, tôi đến đẩy anh ta ra.
Nhưng chân trái của tôi lại cuốn vào xe.
Vết thương quá nghiêm phần lớn mô chân bị hoại tử.
Để mạng, phải cắt bỏ bộ chân trái.
Sau ca mổ, Trầm Lâm chặt tay tôi không buông.
anh đỏ hoe, quỳ bên giường bệnh mà thề rằng sẽ chăm sóc tôi suốt đời.
Sau đó, tôi thủ bảo lưu kết học, bỏ dự định học cao học.
Mỗi ngày đều nằm động trong căn phòng trọ tàn mà ta thuê cho tôi.
Hoạt động duy nhất ngoài trời là những lần anh ta dẫn tôi đi phục hồi chức năng ở bệnh viện.
Một năm Trầm Lâm tốt đại học.
Anh ta không giống những sinh viên ra trường khác đi tìm việc, mà bàn với mấy người công ty truyền thông riêng.
Anh lấy nốt tám mươi vạn tiền bồi thường còn lại trong thẻ của tôi làm vốn khởi nghiệp.
Việc trị phục hồi của tôi bị buộc phải dừng lại.
Nhiều năm sau, bác sĩ điều chính của tôi nói: ngày đó tôi có tiếp tục liệu trình phục hồi đến cùng, có lẽ đã không dẫn đến viêm mãn tính kéo
Rồi về sau nữa.
Trầm Lâm Xuyên tôi về nhà ra mắt cha mẹ.
Ngay khi mẹ anh ta biết con trai muốn cưới người phụ nữ cụt chân, sắc mặt lập tức đen sầm lại.
Thậm chí họ còn không buồn giữ tắc nào.
bà con thân họ chỉ thẳng mặt tôi mà chửi.
mắng tôi vô liêm sỉ, là kẻ tàn phế, là chỉ biết kéo lùi con trai
Nhưng mặc kệ họ chửi thế nào, tôi im lặng.
Tôi còn có thể làm gì được nữa?
vì cứu Lâm Xuyên mà mất đi một bên chân.
Vì cụt chân, tôi mắc chứng rối loạn căng thẳng sang chấn nặng nề.
Mỗi đêm tôi đều vùng vẫy trong sợ và tuyệt vọng.
tình trạng hiện tại, Trầm Lâm Xuyên chính lựa tốt nhất mà tôi có.
Họ vào đâu mà bắt tôi buông tay?
Tôi không
Dù có chết không buông.
Đáng là quá trình hồi phục sau khi tôi bị cắt chân lại không tốt.
Viêm tủy khiến tôi đớn đến biến dạng.
Chưa đến bốn mươi tuổi, gần như bạc trắng, mặt cũng hóa nhanh chóng.
Trầm Lâm Xuyên thuê hai người giúp việc chăm sóc tôi, mỗi tháng chuyển vào thẻ của tôi hai mươi tiền tiêu vặt.
Anh ta hiếm khi về nhà. có về sớm cũng ở trong phòng, mới ra
ta luôn bận, luôn phải đi công tác.
Tối hôm Lý Trình tổ chức tân gia, bị cơn PTSD, toàn thân run rẩy, khó phải nhập cấp cứu.
Tôi yêu Trầm Xuyên cho tôi một lời giải
Nhưng anh ta luôn trốn tránh, không chịu xuất hiện.
Hai tháng sau, tôi qua đời trong bệnh viện vì suy hô hấp do tủy
Đến giây phút cuối cùng, anh ta cũng không đến.
Sau chết, linh hồn tôi vẫn chưa thể siêu thoát.
Tôi nhìn y tá kéo tấm khăn trắng phủ lên người mình, nhìn trời ngoài cửa sổ dần lên, rồi Trầm Lâm Xuyên lững bước đến trước thi tôi, trên mặt anh ta lại là vẻ nhẹ nhõm như vừa thoát.
Sau tang lễ, anh trước ngôi mộ mới đắp của tôi, châm một điếu thuốc.
Anh ta
“Giang Hựu vì cứu tôi mà mất một chân, tôi coi bị giam cầm, bên cô hơn mười năm. Bây cô chết rồi, tôi cuối cũng được tự do.”
này, chúng ta không nợ nần gì nhau nữa. có kiếp sau, cao sông dài, vĩnh gặp lại.”
Nói xong, anh ta lửa đốt đi đăng ký kết hôn của chúng tôi ngay mộ.
Tôi đi theo Trầm Lâm Xuyên đến trước một căn biệt thự sang trọng.
Một người phụ mặc váy ngủ lụa, chạy vội từ trong nhà ra.
Cô ta lao vào tay ta.
Là Lâm Mộc
Cô ta chặt eo anh ta, dịu an ủi:
“Chồng à, anh đừng nữa. phụ nữ đó chết rồi, sau này chúng ba người một nhà sống hạnh phúc
ta im lặng gật đầu.
Tối hôm đó, tôi còn thấy cả cô con gái đã học 9 của họ.
và anh ta kết hôn chỉ mười lăm năm mà.
Thì ra, cuộc hôn nhân tôi từng ngô cho là ổn, từ lâu đã mục nát thối rữa đến tận gốc rễ.