01
Tôi đứng ngoài cửa phòng bệnh, cảm giác như máu trong người mình cứng lại trong chớp mắt.
mổ ở thắt lưng âm đau cả người như bị đập vỡ rồi ghép lại về, từng xương đều buốt đến tận tim gan.
Thì ra… hoàn toàn không hề mắc bệnh.
Bệnh gì chứ, sống không được bao lâu gì chứ—tất cả chỉ là những dối trá để lừa tôi hiến thận.
Thì ra, tình yêu mà tôi luôn tự hào, cuối cùng lại chỉ là một màn kịch dối trá và thù.
Mà lý do họ làm chỉ vì Hạ Nhu bị làm cho mất mặt sao?
Vì muốn thay cô ta mà phải nhẫn nhịn bên tôi suốt bốn trời?
Tiếng trò chuyện trong phòng vẫn tiếp tục, nhưng với tôi lúc này, như thể không nghe thấy gì nữa—chỉ còn lại cảm giác tê và tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, bên trong vang lên tiếng bước chân.
Nhận có người đang tiến về phía cửa, hoảng hốt xoay người, cắn răng chịu đau chạy đi, cắm đầu một mạch về lại phòng bệnh của mình.
Vừa thấy bước vào, y tá liền thở phào nhõm: “Phu nhân, cô đâu vậy? Mọi người tìm cô khắp nơi mà không
Tôi quay mặt hướng khác, không muốn để ấy thấy vệt nước mắt còn đọng cố điều chỉnh cảm xúc rồi đáp: “Phòng bệnh hơi ngột ngạt, chỉ ngoài đi dạo một chút.”
“Cô nên ý rời khỏi phòng. Nếu muốn đi có thể nhờ hộ lý đi cùng. Nhỡ xảy ra gì, chúng cũng khó mà giải thích với Tổng giám đốc Lệ.”
“Tôi biết rồi.” Tôi lạnh nhạt đáp, rồi quay người nằm xuống giường.
Bệnh viện này là tài sản của nhà họ Lệ.
Nhà họ Lệ là gia tộc tài phiệt tiếng ở Bắc Kinh, trong tay các lĩnh vực lớn như y tế, bất động sản du lịch. Đình Ngôn người thừa kế duy nhất, luôn là điểm của mọi nhìn.
Thật ra, tôi lẽ ra nên sớm nhận ra—một người xuất sắc như anh ta, sao có thể thật lòng một người bình thường như tôi?
cha mẹ đều là người đạt trong lĩnh vực của nhưng so với họ Lệ, cũng đáng là gì.
Thế nên anh ta mới có thể không chút dự mà để bác sĩ đi của mới có thể đạp lên lòng tự trọng của tôi như chỉ là rác rưởi.
Có lẽ những người này ngoài mặt thì dè dặt, vẻ thật lòng tôi là thiếu phu nhân tương lai nhà họ Lệ, nhưng sau lưng… cũng chỉ coi tôi là một trò cười, chẳng khác gì đám bạn của Lệ Đình Ngôn.
Tôi trùm kín chăn, nước mắt như suối, nhanh chóng làm ướt cả gối.
Tôi không mình đã khóc đến mệt rồi thiếp từ lúc nào. Trong cơn mê man, tôi mờ cảm thấy phòng bỗng trở nên ồn hơn, đến khi mở mắt ra mấy người anh Lệ Đình Ngôn ngồi quanh bộ sofa đối diện giường bệnh.
“Chị dâu, chị tỉnh rồi à? thế nào rồi?”
“Có muốn ăn không? Bọn đi thăm anh Ngôn, tiện thể mang chút đồ ăn
Họ xúm lại ân cần, ra vẻ như thật sự lo lắng cho
Một người trong số đó một bát canh nóng, đầy váng mỡ, bước tới trước tôi.
“Chị dâu, đây là canh mà Ngôn biệt nhờ chuyên gia dinh dưỡng nấu cho chị, rất tốt cho việc hồi phục vết thương đó, mau uống đi.”
chưa được trò trong văn trước đó, có lẽ thật sự sẽ tin rằng họ quan đến khỏe của tôi.
Nhưng bây nhìn bát canh đó, chỉ thấy nghi ngờ, thậm nghĩ có khi còn bị thuốc.
“Không cần đâu, tôi không thấy đói.”
Biểu cảm của họ đồng loạt khựng lại, như thể không tôi lại từ chối.
Người cầm không cam bát sát về phía tôi “Chị dâu, đây là do anh Ngôn chuẩn chắc chắn không uống sao?”
“Tôi thật sự không muốn uống.” Tôi từ chối lần nữa, vừa đưa tay ra thì bát canh đột nhiên nghiêng nước canh nóng hổi lên mu tay và tôi, da lập tức đỏ bừng lên.
“Trời ơi chị dâu, xin lỗi, em không cẩn làm rồi.”
cũng về quá đi, việc gì cũng làm không nên, lát nữa anh Ngôn lại mắng đấy.”
“Phải đó, mau xin chị dâu đàng hoàng đi.”
Nghe họ như diễn kịch, tôi thấy buồn
Thì ra những màn diễn xuất tệ hại như vậy, đây tôi lại từng nhận ra.
Tôi không buồn để ý tới họ, lẽ lau sạch canh trên người. Khi ngẩng đầu lên vứt tờ khăn giấy đi, tôi nhìn thấy Lệ Đình Ngôn đang ngay cửa phòng.
Anh ta sắc mặt nhìn không máu, dáng đi cũng khó nhọc, hoàn toàn khác với vẻ dong, ngạo nghễ lúc ở phòng.
Đám bạn anh ta thấy thì vội vàng đón lấy:
Ngôn, anh lại xuống rồi? Vết thương còn chưa lành mà?”
“Phải đó, biết lo cho chị dâu nên bọn em mới đến thay anh xem cô nào mà.”
Lệ Đình Ngôn không nói gì, chỉ chậm rãi bước tới bên ánh mắt rơi mu bàn bỏng đỏ tôi.
“Sao lại bất cẩn thế này…”
ta vừa định đưa chạm tôi, tôi phản xạ lùi vội vàng giấu vào chăn.
giác cự cả tâm lý thể xác khiến tôi không thể nào chấp nhận bất kỳ sự đụng chạm nào từ anh ta nữa.
Nhóm bạn của Lệ Đình Ngôn thấy liền im lặng rời khỏi phòng, tiện tay khép luôn cửa lại.
Phòng tôi nằm trong khu VIP của bệnh diện giường bệnh rộng 1m5 là vực ghế sofa nghỉ ngơi riêng biệt.
Anh ta ngồi xuống bên mép giường, giọng mang chút trách móc:
cứ nghĩ em có thể xuống giường qua phòng tìm anh chứ.”
Tôi chỉ khẽ một tiếng: “Em mới tỉnh, người vẫn còn hơi khó chịu.”
Anh rõ tôi. Thực tế là tôi đã đến rồi—chỉ để nghe thấy khiến tim tôi tan nát.
“Đã vậy thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Anh đã hỏi bác tình trạng tạm thời ổn định, chắc mấy hôm nữa là có thể xuất viện rồi.”
Tôi chỉ gật đầu, không nói thêm lời
Sắc mặt Đình thoáng khựng lại, dường như không ngờ tôi lạnh nhạt như thế.
lúc sau, anh ta lại múc cho tôi một bát canh từ bình giữ nhiệt, đưa trước mặt:
“Uống đi, tốt cho vết thương của em mau lành.”
Biết rõ tính anh ta—đã gì là có bằng được—nên lần tôi không từ chối, ngoãn hết.
“Ngoan.” Anh ta mỉm cười hài đưa tay định vén tóc tôi như thường lệ, rồi cúi xuống định đặt một nụ an ủi lên trán.
Tôi tránh khỏi động tác đó, đặt canh rỗng lên bàn: “Em mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Bàn tay anh ta lại giữa không trung. Sững người vài giây, gật đầu:
“Được, mệt thì nghỉ ngơi đi. cũng về phòng ngủ một Lộ, em có làm đến mức này vì anh… thật sự anh rất cảm động. này anh nhất định sẽ đối tốt với em.”
Nhìn vẻ ngoài dịu và thành giả tạo đó, tôi chẳng buồn đáp, hờ hững gật đầu rồi quay lưng trong.
02
tối nằm giường, tôi trằn trọc nổi. Vết thương sau phẫu ngứa ngáy âm ỉ, giác nhói buốt tôi mấy lần không nhịn được định đưa tay gãi.
Nhưng bác sĩ đã dặn rõ: vết mổ chưa lành, tuyệt không động vào.