Tôi cố suốt đêm. sáng hôm sau, y tá đến thay mới phát hiện vùng quanh vết thương đã đỏ lên rõ rệt.
“Chị khem gì không Gần đây đang dùng thuốc kháng viêm, mà sao viêm không những giảm, còn nặng hơn nữa.”
Cô y tá trẻ mới làm, có lẽ chưa biết rõ thân tôi nên giọng nói có phần bực dọc.
Nhưng nghĩ lại—từ tỉnh dậy đến giờ, thứ duy tôi ăn canh Lệ Đình Ngôn đến hôm qua…
Tôi thức liếc sang bình giữ nhiệt ở bên giường, trong lòng đã mơ hồ đoán được gì đó.
Y tá thấy ánh mắt tôi, liền bước tới mở nắp một cái, sắc mặt liền tối sầm lại:
“Ai đưa này chị vậy? mực là đồ hải sản, mới phẫu thuật xong sao chị lại ăn thứ được
Lời cô còn chưa thì y tá trưởng đã vội vã bước vào: “Tiểu Nhã, ra một phòng bên kia đang cần hỗ trợ.”
tá trưởng, người nhà bệnh nhân này cho cô ấy ăn đồ không kiêng kỵ, phải nhắc họ một tiếng chứ. người…”
Chưa kịp nói xong, tá trưởng đã hạ giọng cắt ngang, mắt cô ra ngoài.
Tôi nghe thoáng lời dặn nhỏ của chị ta: “Đừng nói bậy, nếu để Tổng giám đốc Lệ biết, cô sẽ yên thân đâu!”
tôi rốt cuộc cũng hiểu vì sao hôm qua họ bằng mọi cách ép tôi uống bát canh ấy.
Thì đây cũng là phần trong trò tàn
Căn phòng vắng lạnh như băng, tôi nhìn quanh chỉ thấy nơi này cái lồng giam.
Còn tôi—chỉ một con vật bị Lệ Đình Ngôn nhốt lại, anh ta và đám bạn cười cợt, Tôi không có ai cạnh, không ai đứng về phía mình.
Tôi chịu đựng thêm được nữa. tức lấy điện thoại gọi cho mẹ.
Sáng hôm sau, ba mẹ đến đón tôi về nhà.
Tôi không nói với bất ai, thậm chí cũng không làm thủ tục xuất Một mình tôi lê lết kéo vết thương chưa lành, từ cửa ra xe của ba.
Ba chẳng hỏi gì, cũng chẳng nói gì.
03
Họ chỉ lẽ dọn dẹp phòng tôi thật sạch sẽ, còn đổi lại nệm mềm để tôi dễ ngủ hơn. xuống mà cảm giác được trong một mây bông.
Tôi và Lệ Đình Ngôn yêu nhau bốn năm, sống hai
Vậy mà suốt thời gian tôi không có nhà, căn phòng này vẫn y như ngày đầu rời đi.
Mấy chậu sen đá tôi từng trồng trên công từ hồi đại vẫn được chăm sóc chu đáo.
Từ những tấm bằng khen, giấy chứng nhận từ cấp 2 đến đại được ba mẹ cẩn sắp xếp gọn gàng trong tủ kính.
Nhìn tấm huy chương và bằng khen từng niềm tự hào ấy, giờ đây tôi chẳng nào vết xóa bỏ—luôn nhắc nhở tôi tại thảm đến mức nào.
Năm tôi nghiệp đại học, thành toàn khoa, tôi hoàn toàn có thể được vào Viện nghiên quốc gia.
Nhưng chỉ vì câu nói của Lệ Đình Ngôn: “Thiếu phu nhân của nhà họ Lệ không nên diện khắp nơi, chỉ cần ở sóc anh là đủ,” lựa chọn từ bỏ cơ hội mà bao người mơ
Giờ nghĩ lại, tôi đúng là ngu ngốc đến đáng thương.
Tôi rời nhìn khỏi trưng bày, không dám nhìn vào những gì ba mẹ từng lấy làm tự hào.
ánh mắt dừng lại ở tấm ảnh tốt trên bàn học, tim tôi chợt nhói
Trong tôi mặc áo cử nhân, nụ cười rạng rỡ như vừa chiến thắng cả thế giới.
Còn Lệ Đình Ngôn—người mà tôi từng yêu thầm suốt những năm tháng học ngay phía sau, đôi mắt sáng và dáng vẻ tú đến mức khó ai thể rời mắt.
Khi tôi chưa từng nói ra cảm giấu bao năm, cứ nghĩ tốt rồi ai về nhà nấy, sẽ không còn gặp
Thật ngờ, một tuần sau, trong buổi họp lớp, anh ta lại mượn rượu tỏ tình với
Anh nói: “Yêu đơn phương một mình mệt lắm. Anh không muốn lỡ em nữa.”
ngây thơ rằng đã bước vào một mối tình như trong truyện ngôn nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là màn trả thù được sắp đặt tinh vi.
Tôi khung ảnh lên, như thể ném bỏ đoạn tình cảm mà tôi từng trân rồi ném nó vào thùng rác.
Tối hôm đó, mẹ tôi mang cơm lên phòng. Vì mổ bị viêm, nên bà nấu toàn món thanh đạm.
Tôi vừa cháo vừa cảm ánh mắt mẹ khẽ lướt trên người tôi, cuối cùng dè dặt hỏi: “Lộ Lộ, Đình Ngôn... phải cãi nhau không?”
Tôi chưa từng nói họ rằng mình đã cho Ngôn, chỉ là bị viêm phải mổ nhẹ.
vậy mà họ đã lo lắng vô cùng. Bây tôi lại đột ngột đòi xuất viện về chắc hẳn họ đoán ra phần nào.
bình thản một ngụm cháo: “Không phải cãi nhau đâu, là chia tay rồi.”
“Chia tay?” Mẹ tôi sửng sốt. “Sao mẹ chưa từng nhắc gì? Khi nào vậy?”
“Vài hôm trước thôi.” tôi nhẹ bẫng,
Mẹ tôi im lặng một lúc lâu, ánh mắt không giấu sự khó tin: “Con nghiêm túc à?”
khẽ có chút tự giễu.
Cũng đúng thôi. Trong người ngoài, và cả ba mẹ tôi, vì Lệ Ngôn tôi có thể hy sinh tất cả, làm sao họ tin tôi thật sự sẽ rời bỏ anh ta?
kia mỗi lần giận dỗi, chưa hai ngày là tôi lại mềm lòng trước.
Tôi đặt thìa xuống, mẹ, túc nói: “Mẹ, con thật sự nghĩ kỹ rồi. Con sẽ không lại nữa.”
hơi khựng lại, định nói gì đó, nhưng chỉ đầu: “Chỉ cần nghĩ kỹ. Con từ nhỏ đã có chủ kiến, ba mẹ không can thiệp đâu. Chỉ con thấy vui là được.”
đúng như bà nói, nhỏ họ luôn tôn trọng mọi quyết tôi.
tiếc tình yêu đánh đổi tương để có được, cuối cùng lại khiến tôi trắng tay, thua thảm hại.
Tôi khẽ “vâng” một tiếng, cúi đầu cắm cúi ăn cố môi không nhìn nước mắt sắp ra.
03
Tối hôm tôi uống kháng viêm, hiếm mới một ngủ yên bình.
Tôi để điện ở chế phiền, không có tin nhắn cuộc gọi nào làm phiền giấc
sớm khi vừa mở mắt, đã thấy mẹ đẩy cửa phòng bước vào với vẻ khó xử:
“Lộ con... có phải không nói với Đình khỏi bệnh viện không? Sáng nay nó đã đứng chờ dưới khu chung cư từ rất sớm rồi, đợi cả mấy tiếng rồi đấy.”
Tôi bật dậy, bước đến bên sổ, vén rèm ra một chút—quả nhiên là chiếc Maybach thuộc đang đỗ dưới nhà.
Tôi mở chế độ không làm điện thoại, lập tức thấy hàng loạt nhắn và cuộc gọi nhỡ.
Tôi Lệ Đình Ngôn sẽ tìm ngờ lại nhanh như vậy.
tôi rời đi họ còn ai để trêu đùa, nên sốt ruột.
Dù mà tất cả bọn họ đều trọng—Hạ Ngữ Nhu—sắp trở về rồi. Chắc chắn muốn thủ thể hiện trước cô ta.
Nhưng những thứ với tôi giờ còn quan trọng
Hôm qua, khi khỏi viện, đã liên hệ với giáo sư hướng dẫn thời học. Khi biết tôi muốn lại đường học thuật, cô đã giới thiệu tôi cho một công ty nghiên cứu sinh học ở nước ngoài. Chỉ còn một tuần nữa thôi—tôi sẽ hoàn toàn thoát khỏi Lệ Đình Ngôn.
Chỉ là việc anh ta bất ngờ xuất hiện, khiến tôi nhớ đến một chuyện quan trọng...
Với quyền lực và tiềm lực của nhà họ Lệ, nếu thật để anh ta biết tôi muốn khỏi ta mãi—chỉ cần anh không đồng ý, có tôi còn chẳng đến nổi sân bay.
Huống hồ, toàn giấy tờ tùy thân của tôi vẫn đang ở nhà Lệ. Nghĩ nghĩ lui, cùng tôi quyết định nói rõ ba mẹ, rồi xuống lầu Lệ Đình Ngôn.