Tôi khẽ cười, không nói gì thêm.
Bởi vì trong lòng tôi, anh ta nghĩ gì, đã không quan trọng nữa.
Dù sao thì chỉ còn hai ngày nữa thôi, tôi sẽ hoàn toàn rời khỏi nơi này.
09
Đếm ngược: 12 tiếng
Cuối cùng, Lệ Đình Ngôn vẫn tôn muốn của tôi.
Hôm tan làm anh ta kiên quyết đưa tôi đến tụ của họ.
bước vào phòng, tôi đã thấy Hạ Nhu ngồi trên sofa, vẫn là trung tâm ánh nhìn.
Lúc Lệ Đình Ngôn dẫn tôi vào, nét mặt của mọi người đều thoáng khó như thể sự xuất hiện của tôi không khí.
Cuối cùng, Dương Hạo lên tiếng vỡ bầu không ngượng ngùng: “Chị cũng đến à? Mau ngồi đi. Cơ chị mới hồi không uống rượu đâu, để em cho chị bình trà ong bưởi nhé.”
Tôi còn chưa trả lời thì Lệ Đình Ngôn đã tiếng từ thay:
“Cậu là bác sĩ mà không biết cô ấy không nên uống trà à? Uống sữa đi, đã bảo phục chuẩn bị rồi.”
Tôi để ý thấy sắc mặt mọi người thoáng đờ—có lẽ không ngờ Lệ Đình Ngôn lại quan tâm tôi như cả tôi cũng bất ngờ.
Riêng Hạ Nhu vẫn giữ vẻ thản nhiên như không có xảy ra, mặt không cảm, tự tin như thể kiểm soát mọi thứ lòng bàn tay.
Có lẽ, trong mắt ta, sự “chăm sóc đặc biệt” của Đình dành cho tôi chẳng là gì cả.
Dù sao, anh ta cũng từng vì ta mà trả tôi suốt mấy năm trời.
Dù Ngữ Nhu không phản ứng gì, nhưng những người lại ràng không vui. Có vẻ lấy lòng cô ta, cả nhóm liền bắt lôi chuyện thời học ra bàn
Ngoài tôi, cũng đã quen biết nhau hơn mười năm, ít nhất cũng hơn năm năm. Những chuyện họ kể, tôi không biết gì, càng thể vào.
còn nhớ hồi anh Ngôn học cấp ba, có bạn tỏ tình với chị Ngữ Nhu, ngày nào cũng đứng lớp chờ, cả trường đều biết anh Ngôn thích chị ấy.”
đó, cái kiểu tuyên bố chủ quyền của anh ấy chắc bắt đầu từ lúc
“Đúng đúng, mà thật ra hồi anh hơi khan đấy, may mà có tụi em uốn giờ mới lãng để yêu đương như thế
Nguyễn Thanh Thanh nói xong còn liếc tôi ẩn ý, như đang nhắn rằng: tôi chẳng qua là kẻ hưởng ké thành người khác.
Lệ Đình Ngôn khi vào phòng đã không mảy để ý cô ta—có lẽ vì chuyện trước đó. Giờ nghe vậy, anh càng không lạnh mặt nói:
“Đã biết sẽ khiến tôi vui, thì đừng nói.”
Nguyễn Thanh lời nói của Lệ Đình Ngôn làm sầm mặt, cúi đầu không dám nói thêm gì.
Sau vài vòng rượu, họ chơi trò “thử thách ý”.
Một người đóng vai MC, chia những còn lại thành đội. Trong mỗi đội, một người viết câu trả lời cho hỏi, người còn lại đoán đáp án.
Tôi, Lệ Đình và Hạ Ngữ “vô cùng trùng vào một đội.
Câu hỏi đầu tiên là: sắc yêu thích nhất là gì?”
Hạ Ngữ Nhu là người viết đáp án, còn tôi và Lệ Đình Ngôn đoán.
Không ngoài dự đoán—đáp án của Lệ Đình Ngôn khớp hoàn với câu trả lời của Hạ Ngữ Nhu. Giữa hàng loạt tông phức anh ta nhớ rõ cô ta thích “xanh ngọc hồ” chứ không là “xanh dương”.
Tôi tức nhớ tới váy xanh ngọc trong bữa tiệc hôm trước, lòng thấy buồn cười. Thì ra chiếc đó—vốn chuẩn theo sở thích của Hạ Ngữ Nhu, chứ không phải tôi.
hỏi tiếp theo đến tôi viết đáp án, còn Lệ Đình Ngôn Hạ Ngữ Nhu đoán.
Câu hỏi là: “Ngày mà bạn không thể quên là ngày nào?”
Thật ra có rất nhiều ngày khiến tôi khó quên, nhưng ngày khắc sâu nhất trong lòng tôi—chính là ngày tôi đứng ngoài phòng bệnh, nghe thấy toàn bộ sự thật.
Tôi cầm bút, lặng xuống ngày hôm đó.
Khi công bố đáp án, Lệ Đình Ngôn và Hạ Ngữ Nhu lại… viết đúng cùng một ngày.
Nguyễn Thanh Thanh không bỏ lỡ cơ hội reo lên: “Wow, anh Ngôn chị Ngữ Nhu cùng một ngày Hôm đó là ngày gì đặc biệt
Hạ Ngữ mím môi cười nhẹ, không nói gì.
Còn Lệ Đình Ngôn lại lời một cách nghiêm túc: ngày Ngữ Nhu ra nước ngoài.”
Hóa ra… trong lòng anh ngày khắc ghi tâm, lại là chia Hạ Ngữ Nhu.
Còn tôi—bên cạnh suốt có một ngày nào để anh ta nhớ đến.
“Trời ơi, anh Ngôn Ngữ Nhu đúng tâm ý hợp luôn ấy! Nếu tôi không biết hai người từ trước, chắc hai người mới là một đôi cơ đấy!”
“Được rồi, đội bọn tôi xin chịu thua. Cả tự phạt ba ly!”
Từng lời nói cứ như kim vào tim tôi, ánh mắt từng câu chữ đều đang nhắc tôi rằng: tôi chỉ là kẻ dư thừa giữa họ.
bỗng cảm thấy, có lẽ nơi này vốn không phải là nơi tôi đến.
tôi ra ngoài lát.”
Trong khi mọi người đang nói rôm rả, mượn cớ rời
10
Đếm ngược: 10 giờ
Tôi đứng trước bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, vòi nước, nước lạnh lên mặt mong xua đi cảm giác nghẹn ứ trong lòng như có tảng đè nặng.
May mà hôm nay lúc bị kéo ra khỏi nhà tôi trang điểm. Nước lạnh giúp tôi tỉnh táo hơn.
Tôi khăn lau tay, vừa định quay thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân lặng lẽ.
Ngay sau đó, Nguyễn Thanh Thanh dẫn theo vài người bạn bước vào.
Chúng chạm mặt ngay ở cửa.
Cô ta buông tay khỏi tay cửa, tay trước ngực, ánh mắt mang theo ác ý tôi.
Lối ra duy nhất đã bị hai cô bạn phía sau cô ta chặn lại hoàn toàn.
Nhìn của họ, tôi bất giác nhớ đến những cảnh bắt nạt thường thấy trong phim học đường.
“Tìm tôi việc Tôi giữ giọng tĩnh, cố không để lộ cảm xúc.
“Cô nghĩ sao?” Nguyễn Thanh ánh mắt đầy thách thức, từng bước ép tôi.
tưởng tiệc hôm đã dạy cô bài học Không ngờ cô vẫn dai như đỉa. Cô biết chị Ngữ Nhu mới là người anh Ngôn để tâm vậy mà vẫn bám lấy danh gái. Giờ chị ấy đã trở về, cô còn ở anh ấy gì? Cô không mình giống như con chó hoang đuổi mà không đi à?”
Tôi bị lùi từng bước, đến khi chạm vào bức tường lạnh ngắt.
Thật ra tôi từng đến việc nói cho cô ta biết sự thật, nhưng với bản tính như cô ta—nếu tôi hé miệng ra, có lẽ chưa rời khỏi nhà vệ sinh này, toàn bộ chuyện tôi sắp rời đi bị rao khắp nơi.
“Vậy thì sao? Nếu cô tôi chia tay đến vậy, người nên nói chuyện không phải tôi, là Lệ Đình Ngôn.”
Thanh như nghe được chuyện nực cười thế tay đâm ngón tay vào ngực tôi: “Cô giả vờ cái gì? Cô không ai là khiến chuyện này thành ra thế sao?”
“Từ Lộ, tôi nói cho cô biết—tôi không không có kiên nhẫn chờ đợi. Cũng bởi cô, mà xưa nay chưa nổi giận với tôi như anh Ngôn, lại dám cô mà trước mặt bao có thể một lần, nhưng tôi sẽ không để cô tục ở anh ấy đâu!”
Nghe đến đây, tôi chỉ buồn cười.
nghe câu ‘vua chưa vội, thái giám đã gấp’ Cô sắng tôi đi như vậy, ai không biết còn cô Lệ Đình đấy.”
mặt đang vênh váo của Nguyễn Thanh Thanh lập tức tối sầm như thể chọc điểm yếu, liền gào giận dữ: “Cô nói linh tinh đấy! Còn nói thêm câu nữa, tôi xé nát cái miệng cô ra bây giờ!”
“Tôi không cô đe dọa, cũng không cần lời hù dọa rẻ tiền đó. Có kiến gì thì tự đi nói với Lệ Đình Ngôn, đừng đến làm phiền tôi.” Tôi không muốn tiếp tục đôi co nghĩa, định vòng qua họ rời nhà vệ sinh.
Nhưng tôi bước đi, đầu liền ai đó giật mạnh phía sau.
Phản xạ đầu tiên của tôi là—Nguyễn Thanh Thanh đã túm tóc tôi, kéo ngược đầu lại.