“Cô làm cái gì đấy? Bỏ tôi ra!” Tôi đưa tay che đầu, cố gắng tránh bị cô ta kéo mạnh thêm.
Nhưng cô ta như hóa điên, giữ chặt vai tôi, đẩy tôi va vào tường.
“Nếu cô thích làm chó như vậy, để tôi được toại nguyện. Giữ chặt lấy cô cho tôi!” Nguyễn Thanh Thanh lên với người bạn phía sau, rồi cả ba kéo tôi về phía bồn rửa tay.
Cô ta mở vòi nước, đổ đầy một chậu nước lạnh, rồi ấn đầu tôi nhấn mặt vào nước.
giác thở lan khắp toàn thân chỉ trong tích tắc. Tôi giãy giụa trong vọng, nhưng với thân vừa mới hồi phục và sức lực cạn kiệt, tôi toàn không phải đối thủ bọn
Cứ mỗi lần tôi sắp nghẹt thở, cô lại kéo đầu tôi lên. Nhưng ngay khi tôi định há miệng cầu cứu, lại bị xuống lần nữa.
Cái cảm giác tuyệt vọng như một cơn ác mộng, cuốn lấy tôi từng giây từng phút. Tôi đếm nổi mình bị sặc nước bao lần, cảm ý thức mờ dần—cho đến khi tiếng quát lạnh lùng vang lên:
“Các đang làm cái gì
Hạ Ngữ Nhu đẩy cửa nhà vệ bước
Nguyễn Thanh Thanh và hai người bạn như bị dọa cho cứng người, vội vàng buông tay.
Tôi xuống bồn rửa, ho khan dữ dội.
lần ho, vết thương ở hông lại đau nhói, nước mắt trào ra không
Nguyễn Thanh Thanh cùng hai người cùng bị bắt quả tang tại trận, đứng cúi gằm như ba con cút.
“Các người điên rồi à?!” Nhu mắng xối xả, rồi nhanh chóng khăn giấy đưa cho tôi.
Tôi không còn quan tâm đến gì nữa, vội lau mặt, cố đẩy hết nước trong mũi và miệng ra ngoài.
Nguyễn Thanh Thanh gượng cười, cố gắng biện hộ: “Chị Ngữ Nhu, muốn thay chị xả giận thôi, không có gì khác…”
Cô ta còn chưa nói xong đã bị Hạ Ngữ Nhu quát thẳng: “Tôi không cần dùng những trò thỉu như vậy để giúp Nếu còn có lần sau, chúng ta cũng không cần làm bạn nữa.”
Nguyễn Thanh Thanh còn định nói thêm gì đó, nhưng Ngữ Nhu lạnh giọng:
Mấy người họ nhìn nhau, sợ hãi bỏ chạy.
Bầu không khí vệ sinh lại nên tĩnh lặng, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Xin tôi ngờ họ lại làm ra chuyện như vậy. Tôi bảo Thanh Thanh đến xin cô trực tiếp.”
Giọng Hạ Ngữ Nhu dần rõ hơn bên tai, cho thấy ổn một chút.
Nhưng nghe những lời tôi cảm thấy nực cười.
Cô Lệ Đình Ngôn đúng thật là một loại người—cho chỉ nhẹ là có thể xóa sạch tất tội mà họ hoặc người của đã gây
Tôi không trả lời, chỉ vào bồn rửa cố gắng đứng Hạ Ngữ Nhu bước tới đỡ nhưng tôi theo phản xạ tránh tay cô ta, tự mình đứng lên.
Cô ta nhìn bàn tay lơ lửng giữa không sững người một lát bỗng
“Cô bày tỏ độ với tôi đấy à?”
Đúng vậy, chắc trong đời Hạ Ngữ Nhu chưa bị ai lạnh nhạt như thế.
Tôi từng không có ác cảm với cô ta, nhưng khi tất cả bi kịch của mình đều khởi nguồn từ cô ta, tôi không thể không oán giận.
Bảo tôi nhỏ nhen cũng được, lý trí cũng được—tôi không thể bỏ qua chuyện này.
“Phải, tôi đang thái độ với cô đấy. Cô đừng vờ tốt bụng với tôi Biết đâu mấy của Nguyễn Thanh Thanh là cô sai cũng nên. Về chất, Lệ Đình Ngôn chẳng khác gì nhau.”
Sắc mặt Hạ Ngữ Nhu hiếm khi đổi, nay cũng có lạnh đi. Cô ta cười “Thì cô nhìn như vậy sao?”
còn nữa?” lạnh lại. Bao ấm ức trong lòng tôi như lũ cuốn tràn ra, chẳng thể kiểm soát.
Tôi không hiểu, tại sao ai cũng đối xử tôi như thế?
Tôi làm gì sai? Yêu một người thôi, đáng bị đối xử như vậy
Tôi không muốn nữa. Lặng lẽ quay đi, lấy tay nước nơi khóe mắt, rồi rời khỏi vệ sinh.
Giọng của Hạ Ngữ Nhu đột vang lên sau lưng tôi: “Từ Lộ, tôi không ác với cô. Nhưng nếu phải nói điều tôi ghét nhất ở cô, có chính là như hôm nay.”
“Cô rõ ràng biết bọn họ cố ý nhắm vào cô, muốn làm nhục cô. mà cô nhịn. Chẳng chỉ vì muốn giữ hình tượng đẹp trong mắt Lệ Đình Ngôn Cô thật sự nghĩ anh sẽ yêu một người biết nhún nhường, cam chịu như à?”
Những lời ấy như một nhát búa, nện thẳng vào tim tôi.
Từ trước đến nay, từng có ai nói với tôi... rằng tôi có thể làm khác đi.
Tảng đá đè nặng trong lòng tôi như bị phá vỡ hoàn toàn bởi mấy nói Hạ Ngữ Nhu.
Nó không còn là gông xiềng trói buộc tôi nữa, mà trở thành động lực khiến tôi muốn phản kháng.
Đúng vậy—tại sao tôi lại phải cam chịu những điều đó?
Đã quyết định ra đi, vậy thì phải rời đi thật hãnh.
Dù là ra đi trong một “trận chiến cuối cũng phải để bọn họ rằng, – Từ Lộ – phải món đồ chơi mặc cho xéo.
cũng tư tưởng, cảm xúc, có linh hồn. Dù tôi yêu nhầm người, thì đó cũng không phải cái cớ để chà đạp như thế
Hạ Ngữ Nhu đến gần tôi, nhặt chiếc điện thoại bị rơi lúc giằng co lên, đưa cho tôi, nhỏ:
“Nếu cô thực sự ấm ức, thấy bất thì hãy người cô cũng có giới hạn. Đừng để tôi phải khinh cô.”
11
Tôi quay lại nhà sinh, từ bỏ định rời đi lập tức. Đứng trước tôi chỉnh lại trang phục vẻ của mình.
Mười phút sau, tôi lại phòng bao.
Vì trước đó bị dìm cả đầu vào nước, tóc tôi vẫn còn ướt, vài dính lên má. Vừa bước vào, Lệ Đình Ngôn đã nhận sự khác thường.
Anh ta buông ly rượu, bước bên tôi: “Sao đi lâu vậy? Có chuyện à? Tóc và người sao lại ướt thế này?”
không rõ việc Nguyễn Thanh Thanh chặn tôi trong nhà vệ sinh có phải là anh ta hay không, giờ tôi cũng không tâm nữa.
khoảnh tôi bước chân vào căn phòng này, ánh tôi lạnh lẽo như băng, dán chặt vào Nguyễn Thanh Thanh.
Có lẽ bị nhìn chằm chột dạ, cô ta bối rối, vội vàng cầm ly lấy can đảm, rồi cười giả lả: dâu, chị phải là... rơi vào bồn cầu đấy chứ? Nhìn chị ướt sũng thế vậy thì lần sau gọi cho tụi em giúp đừng bò chắc cũng mất nhiều lắm?”
Cô không hề nhắc đến chuyện xảy ra trong nhà nhưng từng câu đều châm chọc, khiêu
Đám của Lệ Đình Ngôn bắt đầu màn kẻ xấu – kẻ tốt thuộc.
người theo Thanh Thanh cười cợt, một người thì vĩnh bênh
mặc kệ tất cả, thậm chí không thèm để ý đến cả Lệ Đình Ngôn, chỉ lạnh lùng nhìn thẳng vào Nguyễn Thanh Thanh, bước mặt cô
Có lẽ cảm thấy bất an, cô ta lắp bắp: “Chị dâu, sao nhìn tôi như muốn tươi nuốt sống Tôi có làm gì đâu, chỉ là…”
Chưa nói hết câu, cô ta đã lên.
Tôi cầm một chiếc ly không, dốc toàn bộ bia trong đó thẳng lên mặt cô ta.
Chất lỏng nhạt chảy dọc từ trán xuống mắt, khiến cô ta nhắm tịt mắt lại, lớn gọi người đưa khăn giấy.
người trong phòng đều sốt vì hành động bất ngờ của tôi, nhất thời không ai phản ứng.
Tôi nhấc khăn giấy trên bàn, ném thẳng vào cô
Nguyễn Thanh Thanh đau rên vàng Nhưng khi còn kịp hoàn hồn, cô ta đã gào lên và về phía tôi:
“Từ Lộ, cô điên rồi hả?! dám tạt tôi? Tôi liều với cô!”
Cô ta vừa đứng dậy, đã giơ cái bạt tai mạnh giáng mặt.
Tôi gần như dốc toàn bộ sức lực vào cái tát ấy.