Lý Na lúc này còn che giấu được bộ thật – nụ cười gian xảo nở rộ như hoa.
Tôi đứng yên, mắt không rời khỏi bọn tay siết chặt mức run rẩy.
Chiếc vòng ấy… là di vật bà ngoại để tôi.
Trước khi mất, bà ngồi bên cửa sổ dặn tôi bao điều, mạnh phải luôn theo bên người.
cảm gắm trong chiếc vòng ấy đã xa mọi giá trị vật chất.
Những thứ khác bị hủy hoại tôi có thể chịu, nhưng vòng tay đó – thì thể!
không thể giải thích được nữa, điên lên thôi!
Tôi gào lên, vùng thoát bọn chúng, lao tới túm lấy tóc Tống Tĩnh Dao, đập cô ta vào bục biểu.
Tống đau điếng, trừng nhìn tôi – ánh rắn độc.
"Vệ Lê, mày điên à? Một tiểu mà cũng dám phát điên?"
Nhưng dứt câu, ánh mắt cô ta lập tức – khi lên lại đã rưng nước mắt.
Gương mặt của Tĩnh Dao được chiếu lớn trên màn – cả hội trường đều thấy rõ giọt nước mắt trên má cô
Khoảnh khắc ấy… như châm ngòi cho một cơn bão hơn.
Trong phòng bình luận ủng hộ Tống Tĩnh Dao liên tục tràn ngập, phía dưới đài cũng bắt rục
chợt nhận ra – trong mắt họ, hành động của tôi rồi chẳng khác gì cơn điên cuồng bất lực khi lột trần thân phận tiểu tam.
Tay chân của Tống Tĩnh Dao nhân cơ hét lớn:
"Chúng ta mới là phe chính Công đãi chúng ta rất tốt, sao thể tiểu thư bị ức hiếp được!!"
Dưới kích động đó, không ít người thực sự lên sân khấu, hô đuổi "tiểu tam" ra khỏi Âu Á.
Giữa hỗn Tống Tĩnh Dao nhắm chuẩn thời cơ, bất ngờ đá mạnh vào tôi.
Cơn đau ập tới khiến tôi mất thăng bằng, ngã dúi dụi sân khấu.
Mảnh vụn của chiếc vòng phỉ cắm tay và trán tôi, máu đầu rịn ra từng giọt nhỏ.
Chỉ vài phút chảy ngày nhiều – không ngoa khi nói "mặt mày máu".
Một nữ nghiệp có lương tâm vội chạy lên giữ tự.
Nhìn thấy máu tuôn không ngớt, Tống Tĩnh Dao cũng bắt đầu hoảng.
Dù gì đánh cũng không thể đánh đến chết người.
"Vệ chỉ cần cô quỳ xuống nhận sai, tự nguyện xin nghỉ việc và cắt đứt liên lạc với ba thì chuyện hôm nay coi xong!"
Dù trong lòng lo lắng, Tống Tĩnh vẫn cố tỏ vẻ ngạo nghễ.
Tôi nhìn đăm vào những mảnh vụn phỉ thúy trong lòng bàn – nỗi ức và tức trong tim không còn kìm nữa.
"Tôi nhất sẽ bắt cô phải trả giá!" Vừa dứt lời, cửa hội trường một tiếng bị đẩy mạnh tung.
"Mấy người đang làm cái gì vậy!"
06
Tống Trạch hoảng lao lên khấu, phía sau là cả đoàn người – bác sĩ, lý, bảo vệ.
Một vài tay chân của Tống Tĩnh chưa từng gặp ông ta, liền nhào tới nọt:
"Giám đốc Tống phong độ quá, chẳng ai đã ngoài bốn mươi. Còn không phải vì thương thư mà đang công xa cũng quay về!"
Tống Tĩnh cũng vênh mặt tự hào:
"Đương nhiên, tôi mà! Không thương tôi thì thương ai?"
"Ba——"
Cô ta nở nụ cười rỡ, chạy đến đón ba trong ánh mắt ghen tị của đám đông.
Không ngờ, Trạch chẳng thèm để mắt, đẩy cô ta sang một bên rồi chạy về phía tôi.
Khi ông ta gần, tôi mới thấy rõ – mồ hôi ướt đẫm sau kính mảnh.
Chiếc vạt lúc cũng chỉnh tề giờ vắt ngược sau gáy vội vã.
"Tiểu Lê!"
Ông ta thật sự hoảng sợ, vội nắm lấy tay tôi gọi bác sĩ đến khám.
Tôi lạnh lùng hất tay ông ra, chỉ vào Tống Dao – đang đứng chết trân cạnh:
"Nghe nói ông… có con gái rồi hả?"
Tống Tĩnh Dao và đám người của cô tức căng thẳng, vẫn cứng miệng:
"Ba! Ba làm gì vậy? Tiểu tam chết thì cho nó viên thuốc của xã hội!"
Cô ta hừ mũi miệt.
đến đây, thân thể Tống Trạch khẽ run sau, một cái tát như trời giáng giáng thẳng mặt Tống Tĩnh Dao.
"Tiểu tam cái gì! Nó là con gái ruột của tôi, là gái duy nhất của nhà họ Vệ!"
nói vừa dứt, cả hội trường như chết lặng.
Tập đoàn Á vốn tiền thân của Tập đoàn Vệ thị, sau này mới cho Tống Trạch quản lý.
Dù là nhân mới cũng đều từng qua danh tiếng nhà Vệ.
Tĩnh Dao bị tát đến ngẩn người, không nhận ra không khí đang thay đổi.
"Ba, ba nói cái gì thế? Ba thật sự định bỏ rơi con và mẹ, đi bảo con tiểu tam này sao?"
Bên cạnh, Lý Na khẽ kéo tay cô ta, thì thầm:
"Tống tiểu cổ lớn của công Vệ đấy."
Tĩnh Dao vẫn khinh khỉnh:
"Cùng họ thì sao? Nếu tổ tiên họ Vệ biết có loại thân thích thấp hèn như này chắc tức chết rồi!"
"Im ngay! Tống Tĩnh Dao, cô điên đủ chưa?!"
kịp nói tiếp, ký Triệu từ phía sau bước tới, một xấp tài liệu lên người Tĩnh Dao:
"Đây là thư luật sư. Cô Vệ Lê – tiểu thư Vệ – là cháu gái ruột của Chủ tịch Vệ. Còn cô Tống Tĩnh Dao – vì khống, hành hung và phá hoại tài sản cá nhân – mời cô hợp tác cảnh sát để tra."
Lời thư ký Triệu còn chưa dứt, hội trường đã vang lên tiếng cảnh sát.
Tống Trạch cũng đứng trân tại chỗ – ta ngờ… lại là người của nhà họ Vệ.
Mãi đến khi ký Triệu tới chỗ tôi, ông ta mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, đầy loạn:
"Tiểu Lê, để ba đưa con đến bệnh viện nhé!"
Tôi lập tức hất tay ông ta ra, lạnh lùng nói:
"Biến! Tôi còn có chân, tự đi bệnh viện được. Ông lo mà nghĩ quyết vụ này thế
Lúc này Tống mới nhận ra cảnh sát đã bao vây Tĩnh
Mấy tên tay sai của cô ta thì sợ tới mức quỳ gối van xin tha mạng, còn Lý Na như bị sét đánh, chết tại chỗ, ánh mắt nhìn đầy phức tạp lẫn sợ hãi.
"Tiểu Lê, ba có nỗi khổ tâm, có giải thích..."
Ông ta còn cản tôi lại, nhưng đã bị thư ký Triệu cùng cảnh sát ngăn lại.
Tôi cũng không đầu, cứ thế rảo bước rời đi.
07
"Tiểu Lê, cục cưng của mẹ! Con sao rồi? Có đau không?"
Trong phòng bệnh, tôi như đang kiểm tra miếng thịt, săm soi tôi từ chân, xác nhận không có nghiêm trọng mới ngồi xuống thở phào.
"May mà không sao."
Thực ra tôi không bị nặng, chỉ bị động nhẹ – nghe thì ghê nhưng không nghiêm
Dù vậy, sau chuyện này, mẹ và cả họ Vệ cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của ba tôi – vậy cũng đáng giá.