Lục Tri Bạch liếc đống hộp sàn, sắc mặt cũng có phần ngượng nghịu.
vẫn cố cãi chày cãi cối:
“Chỉ là hộp quà thôi mà, làm quá thế? Chân thành mới quan trọng
“Bao giờ cậu trở nên hư vinh như thế?”
“Ồ, chân thành rất quan trọng… mà tôi cũng có một món quà chân thành muốn tặng bạn học Chu.”
Nói xong, tát một bạt tai vào mặt Thịnh.
Tiếng vang dội cả trong lạnh cả sống lưng.
Lục Bạch trừng đồng tử co rút:
“Tô Ngọc Chi! Sao dám?!”
Chu sau một thoáng ngơ ngác, lập tức rơi nước mắt:
“Cậu đánh tôi?! Tô Chi! Tôi không giàu như cậu, bạn tôi cũng không có kiện như cậu!”
“Nhưng tôi cũng có tự trọng! Tôi chụp ảnh với quà của cậu thôi, tôi không ăn cũng cướp!”
lớn tôi, làm thế là không nên! Tôi chỉ chụp một tấm hình thôi thế là sai sao?!”
“Tại sao cậu cứ vào tôi hoài vậy?”
“Hức hức… tôi đã làm sai điều gì chứ?”
“Ồ!”
“Sai ở chỗ không biết xấu hổ đấy, cô vừa lòng
người khác mà cũng dám lấy ra chụp? Cô còn định đăng lên mạng khoe khoang, rồi ám là tôi cố tình cướp sinh nhật của cô hả?”
Chu Thịnh bị tôi nói lúng túng ra nhưng cố khóc rấm rứt như tôi vừa hiếp cô ta thật.
bạn của Chu Thịnh, vốn đứng nép một bên, thấy cảnh này cũng đầu xấu hổ.
Lần lượt lặng lẽ đồ… lủi mất.
Thấy bè mình đi hết, Chu Thịnh tức đến đỏ bừng cả mắt.
“Bữa tiệc trưởng thành của tôi bị phá hỏng rồi! Cậu hài lòng chưa, Ngọc Chi?! Cậu thỏa mãn rồi chứ?!”
Nói xong, cô ta đẩy khóc lóc chạy phòng.
Nhưng… để cô ta thế sao? Ai sẽ trả tiền đây?
Hôm nay cô ta đã tận hưởng đủ — nào là thiết kế nào là nhà hàng sang trọng.
Tôi liếc ra mấy cô bạn, ai nấy hiểu ý đứng chắn ngay trước cửa phòng!
10
“Tránh ra!”
“Tôi bảo mấy người tránh ra, không nghe à? Điếc hết rồi sao?!”
Chu Thịnh vừa gào khóc, bạn tôi ra… nhưng chẳng nào lay chuyển nổi.
Vừa khóc vừa phải câu châm chọc đầy mỉa mai bạn bè tôi.
Tôi còn đang định gọi nhân viên nhà hàng vào để Thịnh thanh toán, thì đột nhiên…
Tri Bạch ngờ nắm chặt tôi, tôi lại, rồi… lấy sợi dây mà tôi vừa giật từ cổ Chu Thịnh, nhân lúc tôi không ý, đeo ngược lại vào cổ tôi.
“Chúc mừng nhật. Thế được chưa?”
“Quà tặng rồi, cậu cũng trút giận rồi, giờ có thể ngừng làm loạn được không? Hôm nay làm ầm lên ngày chẳng phải chỉ vì muốn nghe tôi nói này
“Cho dù cậu không làm ầm, đợi khi Chu Thịnh về rồi, tôi đặc biệt đến cậu mà nói câu này. Cần thiết phải vậy à?”
“Tôi biết cậu giận vì dạo quan tâm đến Chu nhiều một chút, nhưng tôi cũng đâu có làm quá giới hạn, đúng
thích tôi, cũng đâu cần phải đủ để thu hút sự chú của tôi — chúng nhau mấy năm rồi, cậu không cần phải cố tình bắt Chu Thịnh để khẳng định vị trí của mình.”
“Như vậy… cả hai chúng ta mệt mỏi
cứ yên tâm, sau này tôi nhất định sẽ cưới cũng sẽ giúp đình cậu điều hành ty.”
“Tôi biết cậu luôn nhắm vào Chu trong nhà chỉ mình cậu là con gái, nên đình tôi — chàng rể vàng — bị cướp
hiểu cho cậu, nhưng cũng đừng có vô lý được không? Thôi được hứa, sau sẽ giữ khoảng cách với Chu Thịnh, thế được chưa?”
Nói xong, ta nhìn phía Chu Thịnh — đôi mắt ngân ngấn nước, chịu đựng lắm rồi.
Rồi bất chợt… ánh mắt đó trở nên định, quay sang nhìn tôi, như thể hạ một quyết tâm rất lớn.
Cả tôi và mấy cô đi cùng… đều không tin nổi gì nghe thấy.
Chỉ có Chu Thịnh là tưởng thật.
Cô ta nhìn Lục Tri đầy đau khổ:
“Anh Lục… em… em không ngờ… chỉ vì một bữa tiệc sinh nhật em lại đánh mất anh…”
“Anh đừng… đừng giữ với em, được không?”
rồi, cô ta nhào vào lòng Lục Tri Bạch.
Lục Tri Bạch muốn đẩy ra, lại vừa muốn ôm lấy cô ta… giằng co đến mức nổi cả gân trán.
Còn tôi… thật sự… tức
Ra là người ta khi quá tức… thì sẽ cười thật.
“Lục Tri Bạch, đầu cậu bị cửa kẹp à? Tôi thích cậu? Tôi sợ bị ai đó cướp đi?”
“Cậu không nghĩ trước khi xem? Cậu định sống ngu thế à? Hay đi khám bác sĩ đây?”
“Yên tâm — phân như cậu, tôi chắc chắn sẽ tránh xa! Cứ thoải mái dính vào cái cục còn lại đi!”
Lục Tri Bạch nghe vậy, ngẩn ra một lúc, rồi bỗng nhớ ra gì cười nhạt:
“Quả nhiên, cậu lại đầu giận dỗi và ghen rồi.”
“Cậu lúc nào cũng
11
cảm chẳng cần thiết phải phí với bọn họ
Dù sao… bọn họ cũng chẳng đủ khả năng đền.
Cái tát khi nãy coi như Chu Thịnh đã “trả” xong phần của mình rồi!
ra cho một cô bạn đi gọi nhân nhà hàng tới để thanh toán.
Chẳng bao lâu, nhân phục vụ đã có mặt.
Thấy người gọi nhân viên đến tiền, Tri Bạch thở nhẹ nhõm.
“Ừ, biết chịu trách nhiệm thanh toán như là biết nhận lỗi rồi. Chu Thịnh sẽ không trách cậu đâu.”
Chu Thịnh cũng lườm một cái lẹm, nhưng không nói gì, chỉ lén lút… nắm lấy út của Lục Tri Bạch, như vậy là có thể đè đầu cưỡi cổ
Cô ta còn thỉnh thoảng… liếc về tôi với ánh mắt đầy khiêu khích.
bầu không khí tôi rõ ràng là rất căng, nhưng nhân vẫn giữ đúng thái chuyên nghiệp, không đổi mặt, thông báo hóa đơn.
“Cảm ơn quý khách đã thăm Gia. Đây là hóa đơn bữa nay của quý khách: Tổng cộng 23 món, thành tiền là… ba trăm mươi Mời quý kiểm tra.”
Nói anh ta đưa đơn cho Lục Tri Bạch.
Lục Tri hơi ho khan, lúng túng:
“Trừ trăm ngàn đặt cọc trước, lại mười sáu vạn thì… lấy chỗ cô gái đằng sau kìa. Cô ấy trả.”
Nghe tới ba trăm sáu mươi Chu Thịnh lập tức nở nụ cười ý, nhìn tôi như thể tôi trả bọn họ.
Nhưng nhân vẫn giữ nguyên nụ cười sự:
“Xin lỗi khách, chúng tôi kiểm tra lại — gói phòng của quý khách hôm nay được đặt cọc
“Chúng tôi chỉ phụ trách Ai thanh toán, xin quý khách tự thỏa rồi thông báo cho chúng
Tri Bạch cứng đờ, quay sang nhìn