Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 3

Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Sao bây ai hỏi tôi bao giờ đến?

Ngay lúc này, lại có thêm một người bạn gửi nhắn hỏi.

lập tức gọi thẳng thoại.

“Alo! Sinh nhật cậu mà, sao giờ vẫn chưa tới?”

mày, liếc nhìn khung cảnh phía sau lưng trên màn hình điện thoại.

Tôi dè hỏi:

“Cậu đang ở đâu? Đừng nói là… Lan Gia

Cô ấy gật đầu.

“Thì đúng mà? Lục Bạch mới nhắn bọn tớ, nói hôm nay cậu tổ chức sinh nhật ở đây. Tụi tớ mấy người cũng qua rồi, còn mang cả quà nữa!”

Nói xong, cô ấy lia điện thoại cho tôi nhìn vào phòng tiệc.

Cảnh khiến áp tôi suýt nổ tung!

Chu Thịnh đang tươi cười… mở quà.

Nhưng mấy chiếc hộp quà cao cấp kia, nhìn qua đã không thể là từ đám bạn bè Chu Thịnh.

Không phải khinh người, nhưng tôi quá quen mặt mấy cô bạn Thịnh — toàn đám học sinh chuyển trường diện đặc cách.

Thì lấy ra tiền mà tặng được món quà đắt giá thế kia?

Tôi lạnh giọng hỏi:

nói món quà đó là của các cậu đấy nhé?”

Bạn tôi gật đầu:

“Đúng rồi. Lục Tri Bạch bảo cô ấy là bạn thân của nhật trùng ngày nên cậu nhờ cô ấy nhận quà hộ, mở quà hộ.”

“Mà Từ khi nào cô bạn thân như tụi này không biết? Cậu chơi không đẹp đó, Ngọc Chi! Không kỹ còn tưởng hôm nay cô ta nữa cơ!”

“Mấy cậu chờ tôi ở đó!”

rồi, tôi lập tức cúp

Vừa bảo tài xế quay đầu chạy thẳng đến Bảo Lan Gia, vừa mở lại danh bạ, kéo Bạch khỏi danh sách chặn.

Vừa gọi, nghiến răng.

việc gì?”

Giọng bên kia lạnh băng, cứ là cậu người bị tôi làm sai.

tôi chẳng thèm để tâm đến việc cậu ta cái gì.

“Cậu kêu bạn bè qua đó… để bày trò nền cho Thịnh? có bị không?”

“Đó là thích thì gọi à?”

“Quà của bạn tôi tặng cho tôi, mà cậu còn để Thịnh mở?”

Lục Tri Bạch bị mắng đến bực lên:

nói nghe vừa thôi!”

“Quà của bạn cậu thì tôi sẽ cậu! Chu Thịnh chỉ nhận giùm, mở thôi, chứ đâu có định chiếm làm của riêng!”

nghĩ ai cũng giống cậu, coi tiền là mạng sống chắc?”

Hừ, hóa ra vẫn đang để bụng vụ tôi bắt cậu ta bồi thường lúc nãy.

Nói xong, Lục Tri Bạch để tôi kịp nói gì, cúp luôn máy.

Tôi tức run tay, định gọi lại thì… không nối được.

Ngay sau đó, nhắn Lục Tri Bạch gửi tới:

nên bình tĩnh lại đi.】

【Cho cả hai chúng ta chút suy nghĩ.】

【Cậu bây giờ thật sự là quá đáng. gọi tôi sẽ không nghe.】

08

Đến nước này rồi, còn gì mà tôi chưa hiểu?

Chu Thịnh cảm thấy bạn bè mình không đủ “có mặt mũi”, nên Lục Tri Bạch đã ngang nhiên gọi bạn bè của tôi đến… để làm nền cho ta!

Mà những người bạn của tôi thì chẳng hay biết gì, bởi vì Lục Tri Bạch vốn quen tôi từ nhỏ, ai cũng nghĩ chính là tôi nhờ ta

Thật sự là… tởm hết nói!

Chẳng bao lâu, tôi đã có mặt tại Bảo Lan Gia.

“Ngọc cuối cùng cậu cũng tới rồi!”

“Mà… này, cậu quen cái cô bạn thân kia từ khi nào vậy? Thật sự là… hơi…”

Bạn tôi cứ ngừng, vì nghĩ Thịnh đúng là bạn thân tôi, nên cũng nói xấu.

Tôi thở dài, chỉ rõ ngọn cho mọi người.

Nghe xong, ai nấy đều trố nhìn nhau.

“Không thể nào! Đầu óc Lục Tri Bạch bị lừa đá chắc?!”

là điên mà! Tôi rồi, sao chẳng thấy cậu — chủ nhân bữa — đâu, mà vừa vào đã thấy vịt xấu làm thiên nga chiếm chỗ?”

Tôi đã nói lại rõ ràng với quản nhà hàng.

Vì là khách quen, nên họ cũng rất thông cảm, nhắc là:

“Chỉ không hưởng đến những khách khác, cô cứ thoải mái.”

Quản lý ngại

“Xin lỗi cô Tô, đáng lẽ hôm nay phải tự đến xác bọn tôi mới cho vào phòng.”

“Nhưng vì Lục quen thân với cô, nên bọn tôi nghĩ…”

Tôi cắt

sao đâu, không lỗi của các anh.”

ra, nếu không do Lục Tri Bạch, thì dù Chu Thịnh mang theo ngàn tiền mặt, cũng chưa chắc được bước vào Bảo Lan

Quản thấy tôi không truy cứu, thở nhẹ nhõm.

Khi tôi cùng nhóm bạn bước vào thì Chu Thịnh mở hết sạch đống trong tiếng hò của mọi

Không nhiều — chỉ có bảy hộp quà.

Nhưng… tổng giá trị bảy món quà đó, chắn không hề nhỏ!

Đặc biệt là sợi dây chuyền hình nàng tiên cá mới ra của một thương hiệu nổi tiếng… giờ đang nằm ngay trên cổ Chu Thịnh!

Mấy món quà khác — nước hoa, kiện — ta cũng thản mở ra, xịt thử khắp nơi!

Lúc này, Chu Thịnh còn đang điện tục tự sướng, lia camera mặt mình, khoe cả dây chuyền và váy!

Lục Tri Bạch ánh mắt dịu dàng nhìn cô ta, cưng chiều mức sắp trào ngoài.

Những người khác trong phòng thì… nấy đều ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Còn tôi — chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên sùng

09

Tôi lên, giật dây chuyền trên cổ Chu lực mạnh đến mức loạng choạng suýt ngã.

“Á! Cậu gì thế?!”

“Làm gì Đến xử lý cô chứ còn gì!”

“Cô nghĩ cô là ai mà dám kêu bạn bè tôi đây nền cho cô?”

Thấy tôi thịnh cô bạn tôi cũng tự động bước lên, đứng chắn giữa Lục Tri Bạch và Chu

Đối phó với đứa một, không vội!

Nghe tôi nói vậy, Chu lập tức đỏ hoe cả mắt, tủi thân nhìn về phía Lục Tri Bạch đang bị chắn lại.

“Tô Ngọc Chi! Cậu làm thế? bắt nạt Chu Thịnh nữa sao?!”

“Chu Thịnh đã nói rồi mà sau chụp xong sẽ lại cho cậu, cậu còn tính toán gì nữa?!”

Tôi liếc đống hộp quà bị quăng tứ tung dưới đất, thậm còn có dấu giày trên cái.

“Ý cậu là — cô ta mở ra, hết rồi, đó gom lại nhét vào mấy cái hộp bị giẫm nát này, rồi lại cho tôi?”

Chương trước Chương sau