01
Huyền bị tôi tát lệch đầu. Khi quay lại, khóe miệng anh ta giật nhẹ, cố nén cơn giận.
“Từ Uyển, em có thể bình tĩnh không?”
Phó Gia còn nhỏ, vừa khóc vừa giãy giụa:
“Chẳng trách ba cứu dì Nguyệt Linh chứ không mẹ, mẹ đúng là người phụ nữ độc đáng đời mẹ rơi
kéo cái chân đau nhức của mình, vung tay tát thẳng vào mông nó.
“Đúng, mẹ mày là người phụ độc ác đấy. mà tìm Lâm Nguyệt Linh làm mẹ đi!”
Lâm Nguyệt Linh đứng cạnh tôi ra, vội ôm chặt Phó Tự vào lòng đầy xót xa. Trong tầm mắt chỉ mình tôi thấy, cô ta nở nụ cười khiêu khích.
“Từ Uyển, bé còn nhỏ, nó chỉ lời giận dỗi thôi, em có thể đánh nó chứ?”
Gia Tự núp trong lòng Lâm Nguyệt Linh, gào lên khản cả
“Con không nói lời giận dỗi! Con cần mẹ, mẹ không biết cưỡi ngựa, không chơi golf, hoàn toàn bằng dì Nguyệt Linh. Ba không mẹ, cũng không thích mẹ…”
Nhưng trước khi Phó Gia Tự kịp nói ra hết những lời lòng, Phó Huyền quát lớn:
“Phó Tự, không được hỗn láo.”
Nói anh ta dang tay che chắn trước mặt hai người bọn họ, dáng vẻ một người bảo vệ.
Đứa con trai nhỏ đang khóc lóc. Người mẹ dịu dàng đang ôm nó. Người cha cao lớn đang bảo vệ họ.
Ha, đúng là một gia đình ba hạnh yêu thương nhau thật đấy.
Huống hồ, Lâm Nguyệt Linh vẫn còn giả bộ ngoan hiền:
“Thằng bé sao mà ngoan vậy, nếu là chị thì chị chẳng ra tay. Em làm mẹ mà thật nhẫn tâm.”
Tôi nhếch mép, lạnh lùng nhìn ta:
“Cô nói thêm một câu nữa xem, tin bạt tai tiếp theo sẽ giáng vào cô không?”
Nhìn thấy nụ cười của Nguyệt Linh cứng đờ lại, tôi khẽ cười khẩy.
Tôi bỏ mặc gã ông cặn bã, đàn bà đê tiện, cả đứa con như miếng thịt xá xíu trên bãi cát, rồi quay lưng rời đi.
Ngày hôm sau, tôi đơn ly hôn cho
02
Anh ta nhíu mày, đẩy nhẹ gọng viền vàng trên sống mũi, vẻ mặt mệt mỏi.
“Em làm rồi đấy, đến lúc kết thúc không dễ
làm quá. Ký đi.”
“Tài sản chia hợp đồng tiền hôn nhân. Còn quyền nuôi dưỡng Phó Tự, để anh.”
Phó Gia Tự thừa lạnh lùng và tàn nhẫn của Phó Cũng ta – yêu tôi. Thay vì giữ nó bên cạnh, thà nó theo Phó Huyền hơn.
Phó đặt tờ ly hôn xuống bàn. Anh ta cúi mắt nhìn tôi, lạnh lùng đầy vẻ khó hiểu.
“Chỉ vì chuyện hôm qua sao? Nguyệt Linh không biết anh đi cứu cô ấy sao cũng đâu sao, có cần làm lớn đến mức hôn không?”
Anh ta đường hoàng lấy chuyện hôm qua ra trách tôi.
Như thể, chỉ cần tôi trong rơi xuống nước thì anh là người đúng.
Hôm qua, và Phó Huyền Phó Tự ra bãi biển chơi.
Giữa chừng, Phó rời đi một lát.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn đó, anh dẫn Nguyệt Linh đến.
Anh ta nói đường tình cờ gặp cô ta, thấy cô ta lẻ loi một mình nên dẫn theo.
Trước gương mặt tái nhợt của tôi, Phó Gia – đứa con vốn luôn lạnh nhạt, chỉ thích quấn lấy tôi – vui mừng nhào vào lòng Lâm Linh.
“Dì Nguyệt Linh, mới một ngày gặp con dì
Chính khoảnh khắc tôi mới biết Phó Huyền và Lâm Nguyệt Linh luôn liên lạc.
Thậm chí, anh ta còn nhiều lần dẫn Phó Tự đến gặp cô ta.
Tôi nhìn anh ta, gương mặt Phó Huyền bối rối, vội thích:
“Anh chỉ tình gặp vài lần khi đón Tiểu Tự tan học thôi.”
Những lời che giấu lộ liễu đó tôi trĩu nặng.
Sau đó, sóng lớn bất ngờ nổi lên ở bãi biển.
Tôi Nguyệt cùng bị vào.
biển không hề cũng không mạnh để cuốn người ra xa. Nó giống như một bài kiểm tra lòng người.
Phó Huyền phải đưa ra lựa chọn giữa tôi và Lâm Nguyệt Linh.
Anh ta quên mất là vợ mình.
Quên mất vết trên chân tôi – vết thương để lại khi tôi liều cứu anh ta năm xưa.
ta không chút do dự bỏ rơi tôi, chọn cứu Lâm Nguyệt
Giờ anh ta hỏi có đáng
Dĩ nhiên là đáng.
Anh ta và Phó Gia có thể không yêu tôi. Nhưng thể yêu chính mình.
03
Tôi vào anh ta, từng chữ rõ ràng:
“Nếu tôi có chuyện thì sao? Nếu tôi kéo lê cái chân tật này mà không bò lên được thì Phó Huyền, tôi có thể đây đề nghị ly hôn với bởi tôi vẫn còn
Phó Huyền há miệng, lời nói nhanh hơn cả suy nghĩ:
“Nhưng em chẳng phải vẫn còn sống…”
Anh ta chợt nhận ra câu này không vội im bặt.
mắt anh ta cuống, tránh nhìn tôi, hít sâu một hơi.
Bề ngoài anh đang khuyên nhủ tôi, lời nói lại là đe dọa.
“Nhưng rời anh, em không cha không mẹ, có thể đi đâu?”
Tôi khẽ cười, đẩy tờ đơn ly về trước:
“Không quan anh. Ký đi, coi như trả món ân cứu mạng năm
Phó Huyền là kẻ kiêu ngạo.
Anh ta ghét bị tôi lấy ân cứu mạng ra để ép.
Anh ta chắc chắn tôi sẽ không bỏ con trai mà rời đi.
Anh ta tôi chỉ đang giận dỗi.
Khi nghe tôi nhắc tới ân cứu mạng, sắc mặt anh tối sầm lại, lạnh
“Miệng ra ngậm vào đều là ân cứu mạng, ly hôn thì ly
“Nhưng sau khi ly hôn, anh không dễ dàng đồng ý tái hôn đâu. gian ngoài mà tự suy lại đi.”
Cuối cùng, tôi cũng đạt được nguyện vọng – cầm tờ chứng nhận ly hôn.
Tôi quay về căn nhà từng sống suốt bảy năm
Để thu dọn những thứ thuộc về mình.
Nhà rất lớn, đồ đạc rất nhiều.
thứ thực sự thuộc về tôi chỉ ít ỏi và vụn vặt đến vậy.
Tôi đưa mắt nhìn quanh món đồ to nhỏ, tinh đắt
Cuối cùng, tôi lên gác mái, lấy giá vẽ nhất thuộc mình.
Tôi lên lưng, bước ra khỏi căn biệt thự đó.
Khi đi ngang qua cổng, tôi thấy Phó Gia Tự đứng trên công
nó mím chặt, khuôn mặt nhỏ xíu lạnh lùng như băng.
Nó cứ thế im lặng nhìn tôi.
Có lẽ nó hy vọng tôi như mọi – chạy nó, hôn nó, rồi xin lỗi
Tôi dừng bước, ngoảnh nhìn nó một cái.
Cuối cùng, tôi khẽ dài, xoay người, dịu dặn dò:
“Ăn uống đầy cho ngon. Sau này mẹ không ở bên con nữa, con phải tự biết chăm sóc thân.”
Phó Gia Tự mắt đỏ hoe, vội quay đầu hừ một tiếng:
“Muốn đi thì đi, đã dì Nguyệt chăm tôi, tôi không cần
Tôi khựng lại, không nói gì thêm.
Hoàng hôn xuống, tôi lưng đeo giá rời căn biệt đó.
05
Phó Gia Tự trước đây không
Trước Lâm Linh về, nó từng rất ngoan, rất đáng yêu.
bị bạn bè chê cười mẹ nó không biết cưỡi ngựa, không biết chơi golf,
Nó luôn nghiêm mặt phản bác:
biết thì sao cần tớ đủ là được.”