Nhưng từ khi Lâm Nguyệt Linh về nước, Huyền đưa nó đi gặp cô vài
Nó thay đổi hoàn toàn.
Đứa con trai từng chỉ yêu mình tôi, đầu chê tôi xuất thân thấp kém, không cho tôi tới đón nó ở trường mẫu giáo.
Khi nó đến nhà nó bảo tôi đi đâu đó, đừng về nhà.
Thậm chí, ngay cả khi tôi khóc trước bàn thờ bố mẹ vào giỗ, nó cũng lạnh mặt trách móc:
“Mẹ khóc xấu lắm, chẳng tao nhã chút nào.”
Giờ nghĩ lại, nó và Phó Huyền quả thật là cha nào con nấy.
cùng một ghét người.
Ví dụ, cùng yêu Lâm Linh. Ví dụ, cùng ghét tôi.
Khi nhận ra Phó Huyền không còn yêu mình, tôi trằn trọc suốt đêm không được.
không thể chịu đựng được phản nhưng tôi không nỡ rời bỏ Gia Tự.
Thế nhưng, sự ghét bỏ của nó biến nỗi lưu luyến của tôi thành trò
đường rời khỏi khu biệt thự không
Nhưng tôi đã mất năm mới đi hết.
06
Bước trên con đường nhỏ ngập ánh tà, tôi bất giác nhớ về khứ.
Mười lăm năm trước, bố tôi đã chết cứu bố Phó Huyền.
Mẹ tôi vì quá đau lòng mà rồi đời.
còn nhỏ, tôi được đưa đến nhà họ Phó.
Phó Huyền là con trai duy nhất của nhà họ Phó, cậu ngạo không ai bì kịp.
Nhưng còn nhỏ, anh đối xử tôi rất tốt.
Tốt đến mức tôi đơn phương thích anh ấy.
Cho đến khi ấy thích Lâm Linh và hẹn hò cô
Khi đó, tôi chôn giấu tình cảm này sâu trong lòng.
sau này anh ấy và Lâm Nguyệt Linh tay, tôi cũng không còn mơ tưởng sẽ được bên anh ấy.
Nhưng một tai nạn, khi tôi cứu anh ấy cơn nguy anh ấy lại chủ cận
ba Phó và Phó ủng hộ, anh ấy bắt đầu đuổi tôi.
Anh ấy là người tôi đã thích suốt những năm tháng thiếu niên.
Tôi thể lạnh với ấy.
Cuối cùng, trước sự kiên trì anh ấy, tôi đã chấp nhận ở bên.
Chúng tôi kết hôn theo thường, rồi sinh ra Phó Gia Tự.
cứ nghĩ, chúng tôi sẽ ở bên nhau cả đời.
Nhưng sự về Lâm Nguyệt Linh phá vỡ giấc mơ đó.
Ba tháng trước, tôi tới đón anh ấy đang say đứng cửa phòng bao, tôi thấy bạn ấy nhắc tới Lâm Nguyệt Linh.
“Nguyệt Linh về nước rồi, mày nghĩ sao?”
Anh ấy chống tay lên trán, tay còn lại rượu vang, môi nở nụ cười bất
“Thì còn nữa, tao kết rồi.”
Đám bạn không buông tha, tiếp tục hỏi:
“Nếu chưa kết hôn thì sao? Năm xưa mày yêu cô ấy đến mức suýt mất mạng cơ mà.”
Phó Huyền cười gượng một tiếng:
đang nhảm gì thế.”
“À, Nếu không phải vợ mày què một chân cứu mày, giờ mày vẫn đang cùng Linh bên nhau rồi nhỉ.”
“Cũng đúng. Vì ân tình mày không thể phản bội vợ được.”
Nụ cười gượng trên môi Phó Huyền khi đã khiến tim tôi nhói buốt.
Tôi không dám vào.
Cũng giây phút đó, tôi mới hiểu, anh ấy chưa từng yêu tôi.
Thứ dành cho tôi chỉ là sự áy náy.
Tôi đã bị những lời dối trá của anh ấy giam suốt bảy năm.
vẫn muộn. ánh hôn, sẽ lại tự do.
Tôi chuyển tới khách sạn mà đã đặt từ trước.
Đêm đó, tôi được cuộc gọi từ ba Phó và mẹ Phó.
Họ vẫn chưa biết và Phó ly hôn.
07
Họ tâm hỏi khi nào tôi đưa Gia Tự về nhà cũ ăn cơm.
Nghĩ tới bệnh cao huyết áp của ba tôi nuốt lại lời định nói về việc tôi và Phó hôn.
Chỉ lắc đầu, nói này tôi chút việc.
Sau khi cúp máy, tôi nhắn tin cho Phó Huyền:
【Ba mẹ anh vừa gọi hỏi nào Tiểu Tự về nhà ăn cơm. Lần này tôi đã lảng tránh được, nhưng anh nên sớm nói với chuyện chúng ta đã ly hôn.】
Một lúc lâu sau, trả lời.
【Biết rồi.】
Tôi tự thấy mình đã tròn bổn phận.
Từ nay, giữa tôi và Phó Huyền không còn bất kỳ ràng buộc nào nữa.
Nghĩ tôi xóa hết liên lạc với anh ta, chặn bộ số thoại tin nhắn.
08
Đêm xuống, tôi khẽ vuốt ve giá vẽ mang từ biệt thự ra.
Nhớ lại ước mơ thuở bé khi được nằm trong vòng tay ba
lớn lên, con định sẽ trở thành một họa giỏi!”
Lúc đó, ba mẹ xoa đầu tôi, cười từ:
“Ừ, Từ của ba mẹ lớn nhất sẽ là họa giỏi nhất, giỏi nhất.”
Thế nhưng sau này, tôi nhà họ Phó.
Và đó, tôi chưa từng cầm cây cọ vẽ.
Khi đó, ba và Phó đã khuyên tôi với mắt đầy ý:
“Từ Uyển, học cái này cũng tốt, Phó Huyền cũng ngành này mà.”
Chỉ có thể trách tôi thuở nhỏ không đủ bị mê bởi cảnh sắc không thuộc về mình.
bỏ con đường vốn dành cho mình, bước lên con đường vốn không thuộc về
Chiếc giá vẽ ngả màu giống như giấc mơ tôi từng quên
Dù lau thế nào, những vết ố vẫn không mất.
mắn lau lâu rồi, vết ố cũng mờ đi.
Nhìn giá vẽ sáng sủa hơn, tôi bật cười.
Tôi lấy bộ bút vẽ mua hồi trải giấy vẽ ra, thử phác họa lại những tháng ngày tuổi thơ.
Khi đầu bút chạm lên giấy, tiếng điện thoại vang lên phá tan sự yên tĩnh.
Là số của trợ lý Tiểu Dương – trợ lý của Phó
“Phu Phó uống say, cứ đòi gặp cô, cô có tiện qua đón tổng ạ?”
Trước mỗi khi Phó Huyền uống say, luôn đòi tôi tới đón.
Trợ lý cũng quen này, nên cứ thế gọi cho tôi.
Nhưng giờ, tôi đã ly hôn với anh
Tôi đặt bút xuống, giọng rất nhẹ nhưng kiên quyết.
“Không tiện. Tôi Phó tổng đã ly hôn sau này cho tôi nữa.”
Đột nhiên, đầu dây bên kia vang lên đồ đạc vỡ vụn.
Tôi khựng lại, tiếp tục nói:
có kiểm tra điện thoại của Phó tổng, số của Lâm Nguyệt Linh. ta thích để đón anh ta hơn tôi.”