Bắt máy, Huyền vang lên.
“Từ Tiểu Tự bệnh, không ở lại chăm nó?”
Tôi cười khẩy, căm hận lên tận
“Phó Huyền, đây không phải thứ anh luôn mong muốn sao? Phó Gia Tự không cần tôi nữa, chắc anh mãn nguyện lắm nhỉ!”
Phó Huyền vội vàng giải thích, đầy hoảng
“Anh… anh không có ý đó, anh chỉ… muốn đừng ghét Nguyệt Linh…”
không kiềm chế được nữa, lên khản
“Cho nên anh chọn cách ghét tôi, đúng không?!”
“Từ không có ý đó. chỉ muốn Tiểu Tự chấp nhận Nguyệt Linh, như vậy em cũng sẽ không bài xích nữa…”
Tôi bật cười lời anh ta:
“Phó Huyền, cho tôi nghe, sao tôi phải chấp nhận Lâm Nguyệt Linh, chấp nhận kẻ đã chân vào hôn của tôi?!”
Phó Huyền im rất lâu.
đến tôi chẳng còn chút thú để cãi.
Tôi cúp máy, nhìn hàng cây bên đường lướt qua cửa sổ.
tôi thấy mình không còn muốn ở lại thành phố này nữa.
Tôi siết chặt thoại, khẽ nói với tài:
“Bác ơi, bác có đi đường không? Tôi muốn đến Biên Thành.”
Đó là quê hương của ba
Tôi nhớ họ rồi.
12
Tôi nộp đơn nghỉ việc, quay lại khách sạn lấy hành lý, rồi rời thành lên tới Thành.
Tôi thừa nhận mình là người yếu đuối.
Tôi sợ bản thân không đủ kiên định, rồi lại vì Phó Gia Tự mà thỏa hiệp, rơi vào hố sâu tuyệt vọng ấy
Bởi năm xưa, mối tình đơn phương thầm tôi đã cây cọ vẽ.
Suốt mười mấy tôi không chạm vào nó.
thoảng, khi buồn bã, cũng lấy ra lau chùi, vân không biết nên bắt đầu lại hay
Nhưng lần nào cũng vậy, tôi thua trước công bận rộn, trước những tiếng gọi “mẹ không của Phó Gia
Giờ thì, sau ly hôn, những không tồn tại nữa.
Tôi như được tái sinh.
Có lẽ tôi nên cảm ơn Phó Tự, nếu nó còn luyến thêm chút
Có lẽ tôi vẫn đang vùng vẫy sâu ấy.
Hiện tại chính là sắp đặt tốt nhất của cuộc đời.
Tôi sẽ giá vẽ, từ từ năm xưa ở Biên Thành.
Tôi thuê một phòng nhỏ ở Biên Thành, đầu cuộc sống độc
Sắc màu của cuộc sống tựa như những màu trên tranh dầu, rực rỡ và tự do.
Ban ngày, tôi đeo giá vẽ ra ngoài; ban đêm, cuộn mình đọc trong căn phòng nhỏ.
Trên phong cảnh, tôi quen thêm nhiều bạn mới.
Họ có thể là các ông bà đã nghỉ hoặc những học sinh ôn thi mỹ thuật gần đó.
tôi chẳng hẹn luôn bất ngờ gặp nhau ở những có phong cảnh đẹp.
Rồi cùng nhau vẽ hồ xanh biếc, lá vàng óng, hay những buổi hoàng hôn rực rỡ.
Ban đầu, tôi vẽ rất tệ.
lần ai đi ngang qua, tôi lại lén che lại.
sợ người ta cười.
Nhưng sau này, vẽ nhiều rồi, tôi không sợ nữa.
Con người luôn phải thử và sai.
Sai không đáng sợ, đáng sợ là không dám bắt đầu lại từ đầu.
Nên tranh có sai đến vẫn tự tin dựng giá vẽ, rồi từ từ chỉnh sửa.
Bức tranh cảnh thu bên hồ hôm nay cũng vậy.
mới vẽ xong, tôi không hài lòng.
Màu sắc chưa đủ thiếu phản, bố cục rời rạc…
Nhưng tôi không cuộc.
Tôi cầm tỉ mỉ chỉnh sửa từng nét, cố gắng nó thành khung cảnh lòng mình.
Cho tới mặt trời lặn, tôi mới xoa xoa mỏi, buông cọ xuống, nhõm thở phào.
Nhìn bức tranh trước mặt, tôi cuộc cũng mỉm mãn nguyện.
“Cuối cùng cũng vẽ rồi, đẹp đấy, tiến bộ hơn nhiều.”
“Tôi cứ tưởng cô bé này vẽ hỏng rồi, sợ cô ấy ngại như hồi mới không dám nhìn. Ai về sau lại vẽ đẹp thế.”
ngẩng đầu, biết từ bao xung quanh đã có rất nhiều ông bà vây lại.
Họ nhìn tranh tôi, nhận xét, vừa ngợi.
Họ khen tôi tiến bộ, lại chuyện tôi hay hổ tranh hồi mới đến, rồi động viên tôi tiếp tục cố gắng.
bị giữa vòng ấy, chỉ biết mím môi
Đúng cho dù có vẽ thì sao chứ.
Cây cọ trong tay sẽ không dừng
luôn ý tôi, chút từng chút chỉnh sửa khi hình bức tranh tôi mong muốn.
Dù khó dù kết quả cuối cùng không hoàn hảo,
Nhưng tôi vẫn đang tiến về phía trước, hướng về con đường mà tôi khao khát.
đời tôi cũng như vậy.
14
Mùa thu Biên Thành rất
Chớp mắt cái, tuyết đã bắt đầu rơi.
đến mức mọi người ít ra ngoài vẽ phong cảnh hơn.
Tôi bắt đầu vẽ tại nhà tự trí.
Để ghi lại quá trình tiến bộ của mình, tôi livestream vẽ, nhưng không bao lộ mặt.
Tôi thường tự nói chuyện một mình trong buổi live.
“Màu này hình như dùng không đổi sang màu này mới được.”
“Đẹp đấy, như này nhìn tổng thể hòa
bức phần sáng tối cũng ổn. Tôi đúng là thiên tài mà.”
lâu dần, tích lũy được vài trăm theo dõi.
thường ghé live, tôi lẩm rồi trò chuyện cùng tôi.
Trong đó, hai ID tôi đặc biệt ấn
Một người tên là “Tinh Tú”. Người còn lại tên “Bảo Bối”.
“Tinh một trong những fan đầu tiên tôi mở livestream.
“Bảo Bối” thì hiện sau đó hơn một
Lý do nhớ rõ hai người này là bởi họ rất thích tặng quà trong live, khuyên thế nào cũng nghe.
Họ luôn giữ trí top 1, top 2 trong bảng hạng quà tặng.
Hơn hai người họ dường như quen thường xuyên cãi nhau trong phòng
“Tinh Tú” mang giọng kiểu cha già, vừa nhận tôi, hay chê bai, nhận xét tranh tôi.
“Bảo Bối” thì đáng yêu nhiều. Dù tôi có lỡ tay vẽ sai, cậu ta cũng vẫn nhắm mắt khen đẹp.