Vì thế, “Bảo rất ghét khi “Tinh Tú” hay bai tôi.
Hai họ thường chiến kịch liệt.
“Bảo Bối”: 【Ông biết vẽ Thế mà cũng dám lên mặt dạy đời, thật phiền phức.】
“Tinh Tú”: 【Còn hơn thằng nhóc không tiểu học như cậu.】
“Bảo Bối”: 【Nhiều thật đấy, bảo sao không thèm lấy.】
“Tinh Tú”: 【Ừ, mẹ cậu cũng bỏ cậu mà.】
Tôi thường tay, đọc mấy cuộc cãi vã này để giết thời gian, mà xong chỉ cạn lời.
Nhưng dù cãi nhau, khi có người lạ vào live quấy phá, bảo tôi lộ mặt hay bới phạm, vẫn cùng đứng về phía, dọn dẹp bình luận, bảo phòng live của tôi.
Tôi mở livestream không kiếm vẫn thái độ “có cũng được, không cũng chẳng sao”.
Nhưng khi họ bảo vệ tôi, tôi vẫn rất động.
Để cảm ơn, tôi đề nghị gửi tặng họ tôi tự tay vẽ.
Tôi họ gửi địa chỉ cho tôi. Nhưng sau đó, mục tin nhắn im lìm như tờ.
Tưởng họ bận gì đó, tôi liền riêng cho người.
ơn vì đã luôn hộ tôi. Nếu không chê, hãy để lại địa chỉ, tôi sẽ gửi tặng bạn bức tranh tôi hài đây.】
Hôm đó, họ không nhắn thêm nào trong live.
Cho khi tôi bị livestream, cuối cùng tôi cũng nhận được địa chỉ từ hai người.
Trùng hợp thay, họ có cùng một địa chỉ.
Và cũng thật trùng hợp, thành phố họ sống lại chính là nơi tôi đã trốn khỏi.
Tôi nhìn ID ấy, trong lòng lên một nực cười.
Rồi
sao có thể là hai cha con họ được chứ?
Một người, giờ đang vui vẻ trong lễ của mình. Người còn lại, chắc đang hân hoan vì cũng có một người mẹ xuất thân cao quý.
15
Hôm sau, tôi đội rơi đặc ra ngoài.
Tôi đến khu chợ địa phương, mua đặc sản nổi tiếng của Biên Thành.
đó, tôi gói những đặc sản ấy bức đã hứa, cho hai người họ.
Về đến nhà, tôi vội nghỉ trưa.
Mà mở dựng giá vẽ
Tôi từng nghi Tú” chẳng cần làm.
Bởi chỉ cần bắt đầu livestream, anh ta luôn là người đầu tiên ghé vào, chào hỏi tôi.
Ngược lại, “Bảo Bối” giống học sinh hơn, như chỉ xuất hiện vào tối.
Tôi ngẩng lên nhìn live, đáp lại lời chào của Tú”.
“Tranh tôi gửi lát nữa anh nhớ nói với ‘Bảo Bối’ một tiếng
lại cúi đầu tiếp tục vẽ.
Sáng nay ra ngoài, nhìn thấy một thật hạnh phúc trên tuyết.
Người cha cười rạng rỡ. Người quàng khăn đỏ. Và bé tròn trịa được họ nắm tay dắt đi.
Tuyết bay lất phất, đất phủ đầy bông tuyết mềm mại, một gia đình ba người
Rất giống ba mẹ và tôi năm xưa.
Khi đó, nghĩ, nhất định phải lại cảnh tượng này.
Tôi chuyên vẽ, miêu tả khung trong mình.
“Đinh ~”
Tiếng chuông cửa vang lên. Tôi cau mày đặt bút ra mở cửa.
Ngoài cửa là cậu thanh nhà bên.
cười rất tươi, hàm răng trắng đều:
“Chị Từ Uyển, em thấy ở bưu cục có gói hàng chị, giống gạo lắm, em giúp chị.”
Tôi nhìn bao trong cậu, mới nhớ mình đã đặt gạo thơm mạng hôm trước.
Tôi ơn, định đưa tay nhận để nhà.
Nhưng cậu hàng xóm nhiệt tình giữ bao gạo:
“Chị để ở đâu? Để mang vào cho.”
Tôi ngượng ngùng vào bếp nhờ cậu để ở đó.
đó, tôi mời cậu uống nước, lấy trái cây trong tủ đưa cho cậu, ơn rối
xuôi, quay lại trước giá vẽ.
Lướt nhìn màn tôi thấy phần chat bị “Tinh Tú” spam kín đặc.
【Có ông vào nhà cô à?】
【Hắn là ai?】
【Hắn tới làm gì?】
có quan gì với cô?】
Tôi đầu kiểm tra điện thoại, phát hiện anh ta cũng nhắn rất nhiều tin trong backstage.
Toàn là những câu hỏi không khách câu cuối cùng là:
【Từ Uyển, trả lời đi. Hắn rốt cuộc ai?】
Tôi chớp mắt, trong lòng đã xác nhận thân phận của anh ta.
“Tinh Tú” quả là Phó Huyền.
Vậy Bối” hẳn chính là Gia Tự.
16
Tôi không trả lời câu của anh ta, trực tiếp tắt livestream.
Tôi thật sự không hiểu, rốt cuộc họ muốn gì ở tôi lúc này.
Tôi không tin rằng sau khi tôi rời họ mới nhận ra giá trị của tôi.
Nếu vậy, thì thật quá rẻ mạt.
Mấy ngày sau đó, tôi không livestream nữa.
Cũng may gửi tranh, tôi không địa cụ thể.
Nếu họ thật sự điên mà tìm chắc cũng mất kha khá gian.
Tôi ở lì mấy ngày. Đến khi định ra ngoài giải
Tôi không lại thấy họ – một lớn một nhỏ – đang đứng ngay trước cửa, nhìn chằm chằm tôi.
Tôi không nghĩ gặp lại họ nhanh như vậy.
Mở tôi nhìn Phó Huyền.
17
Tôi cho Phó cốc nước ấm, rồi ngồi đối diện Phó Huyền.
nhìn anh ta bằng ánh mắt lạnh lẽo, trong khi anh ta nghiêm mặt nhìn quanh nhà tôi.
“Tìm làm gì?”
Gia Tự ôm cốc nước, mặt lạnh trên sofa.
Nhìn vẻ mặt hai người họ, tôi bật cười khẩy.
Xác định trong nhà không có đàn ông khác, Phó Huyền nhíu mày, cong
Anh ta nhìn tôi, giọng dịu xuống:
“Từ Uyển, lâu rồi không gặp, em vẫn ổn chứ? Tiểu Tự nghỉ đông, nó muốn tới
Phó Gia Tự là con tôi sinh ra.
Tôi mày:
“Đừng nói nhảm.”
ghét tôi, tôi vẫn có trách nhiệm nuôi dạy nó khi còn chưa trưởng thành.
Tôi quay sang nhìn Gia nhẹ giọng hỏi:
“Con muốn ở đây với mẹ không?”