Phó Huyền qua đời khi mười lăm tuổi.
Sau khi ông ta chết, tôi dần tiếp quản công dưới sự giúp đỡ của ông
Khi hoàn toàn nắm quyền,
Tôi ra tay diệt sạch nhà họ Lâm.
Người đàn bà năm xưa từng khiến mẹ tôi đau lòng đã đến cầu xin tôi.
Bà ta nức nở xin, nói vì cảm lúc nhỏ giữa và bà ta, xin tôi tha cho nhà Lâm.
Tình cảm lúc nhỏ
Tình cảm khiến mẹ tôi khóc cạn nước mắt ư?
Tình khiến phải rời xa mẹ ư?
Tôi lạnh lùng đầu, ra càng hơn với nhà họ
Cuối cùng, họ phá sản, tôi thâu tóm bộ công của họ.
Biết Lâm Nguyệt Linh gánh khoản nợ hơn trăm triệu, tôi “từ bi” giữ bà lại làm nhân viên để trả nợ.
còn cố ý sắp những nhân viên bà ta từng khinh rẻ trở thành trên của bà ta.
Nhưng chưa đầy mấy năm sau, bà ta không chịu nổi, tự sát.
Chặc, chán
Thật ra, học cách quản lý công ty rất mệt mỏi.
nếu không học, tôi sẽ không thể bảo vệ mẹ.
Tôi muốn dành cho mẹ mọi tốt nhất.
Ngày xưa, tôi đẩy mẹ chỉ để mẹ phúc.
Còn giờ, nỗ lực học hành, để bảo vệ hạnh phúc ấy.
Cho dù, một ngày nào đó, chồng hiện tại của làm tổn thương như Huyền từng tôi cũng có dùng thứ tôi để mẹ một nơi che chở an toàn.
Tôi không giống ngày bé, giả vờ lạnh để mẹ đau lòng rời đi nữa.
Bởi vì, đã từng yêu tôi thế.
Và tôi, đã thành,
Sẽ không bao giờ để mẹ phải lệ thêm lần nào nữa.