Ngày tôi ra tù, không có ai đến đón.
Cảnh trại giam tôi ra đến cổng, nhìn con vắng phía ngoài rồi hỏi tôi định rời đi nào.
Tôi không có một xu dính túi, trong tay chỉ có cái túi đựng vài bộ quần áo ít ỏi, nhẹ tênh.
Nhẹ chính cuộc đời tôi vậy, có trọng lượng
Tôi nheo mắt nhìn ánh nắng rực rỡ bên cười: "Kiểu gì cũng có cách Dù tôi không nhưng tôi có đôi chân
Cảnh sát trại giam do hai giây, rồi lấy ví ra.
"Không cần đâu, nhà cách đây không đi bộ cũng nhanh thôi." Tôi từ chối của cô ấy, xách hành lý bắt đầu con đường trở về nhà.
Tôi đã sớm đoán sẽ không đến đón mình, nên khi vào tù, tôi đã tra bản đồ trước.
Từ giam về nhà, đi bộ mất tiếng mười bảy phút.
Thật sự không quá
năm rưỡi qua, thành phố này chẳng thay đổi bao Nhà đấu đã khởi trước khi tôi bị bắt, giờ mới chỉ xây được một nửa.
Lúc chờ đèn đỏ, ánh tôi thức dừng ở nôi bên cạnh.
Người mẹ trẻ nhận ra ánh nhìn của tôi, mỉm cười thân với tôi.
Tôi cũng cười hỏi lại: "Bé được mấy tháng rồi?"
"Một tuổi rồi."
"Đáng yêu Tôi cúi làm mặt xấu chọc bé.
Đứa trẻ nằm trong xe khua khua tay bé xíu, lên hai tiếng nhỏ.
Đèn đỏ chuyển tôi đứng thẳng dậy, hòa vào người tấp nập.
Trước khi màn đêm xuống, cuối cùng cũng về đến trước cửa nhà.
Cánh cửa trộm cũ phủ bụi. Tôi lục tìm chìa khóa dự phòng trong hộp thư rồi mở cửa bước vào.
Trên giày đặt một bức di ảnh, tôi cầm lên, dùng áo lau sạch lớp bụi phủ trên khẽ nở một cười nhạt.
ơi, con về rồi."
Tôi mất một khoảng gian để tập quen lại với cuộc ngoài xã hội.
từng ngồi tù nên sơ có tìm không hề dễ dàng. Để duy trì cuộc sống, nhận làm việc phân loại cho dịch vụ hàng.
Làm được một tôi ngất xỉu ngay trong kho, đồng đưa vào bệnh viện.
Năm đó xong không kịp thời tĩnh dưỡng, cùng cũng lại hậu quả, không còn những vất vả như trước kia.
Tôi đành phải việc, đăng ký làm shipper giao đồ ăn, định bụng cố dành dụm trong hai năm, rồi mới nghĩ đến việc mở một sạp nhỏ ăn buôn bán.
Thời buổi giờ, đại chẳng đáng giá. Mà một người từng ngồi tù lại có bằng đại học, thì còn chẳng một người bình thường.
Công giao đồ ăn cũng không nhẹ nhưng so với phân loại hàng thì vẫn đỡ hơn, lại khá tự do, tôi thấy cũng hợp
Hôm đó là cuối tuần, thu nhập cũng tạm ổn. Trước giờ tan ca thì có một đơn lớn, phí khá cao.
Nhưng địa điểm giao hơi xa. ước lượng pin của xe máy điện, do dự một rồi vẫn không nỡ bỏ qua khoản thu này, liền nhận đơn.
giao hàng là một hội sở nổi tiếng với giá cả đắt đỏ. Tôi đến nơi thì gọi điện khách, người đó bảo tôi mang thẳng vào phòng.
Hộp đồ rất to, tôi ôm vất vả lắm mới đến được phòng, gõ
"Chào anh/chị, đồ ăn của đây, làm ơn ký nhận."
ở là được rồi."
nói quen thuộc mi tôi khẽ run tôi im lặng làm theo đặt hộp ở góc phòng.
Phòng rất nhiệt, có cả lẫn nữ, hơn chục
Một góc phòng chất đầy hộp quà hàng hiệu, giữa bàn là chiếc bánh sinh nhật ba tầng, tinh xảo và trọng.
Tôi định rời đi thì bất ngờ có người lại: "Này, đợi đã."
Bước chân tôi khựng lại.
"Hôm nay là sinh nhật tôi, mời bạn ăn miếng bánh nhé. Cảm ơn bạn đã vất vả giao đồ cho chúng tôi đêm khuya thế này."
Tôi đầu lên, có lẽ vì phần lớn gương mặt tôi bị che bởi mũ hiểm, nên chẳng trong phòng ra tôi.
Người phụ nữ đứng trước mặt tôi có gương mặt dịu dàng đáng yêu, mỉm cười đưa cho tôi một miếng bánh.
Cô ấy tên là Tần Uyển, từng là bạn
Trong lòng tôi dâng lên một cơn đau nhói, lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào xương tủy, khiến tôi suýt không thốt nên lời.
Tôi đưa tay nhận lấy, giọng khàn khàn nói lời cảm ơn.
Khi xoay người định rời đi, tôi để ý đến người đã đứng lưng mình từ lúc nào.
tránh không kịp, tôi chỉ có trơ mắt miếng bánh rơi vào ngực người đó, làm bẩn áo mi của anh
Lâm Dịch cúi nhìn vết bánh dính áo, rồi ngước mắt nhìn không gì.
Không biết lúc nào căn phòng đã trở nên yên ắng, có người cười khẩy nói: "Chiếc áo chắc hỏng rồi, mấy chục triệu một cái đấy, cô đền nổi
"Không sao đâu, đừng Cô cũng đâu cố ý, sẽ không bắt cô đền đâu, đi đi." Tần Uyển bước lại gần, vừa nhẹ giọng an ủi rút khăn lau cho Lâm Dịch.
Lâm vẫn đứng đó, không hề nhúc ánh vẫn không rời khỏi tôi.
Giây tiếp theo, anh ta đưa giật mũ bảo hiểm trên xuống.
đội mũ bảo hiểm lâu rồi, kiểu cũng sẽ chẳng ra sao cả.
Phòng hoàn toàn im bặt, ngay nhạc cũng dừng lại.
mái rối bời của rồi đưa tay phía Lâm Dịch: "Nhìn đủ chưa? Trả mũ bảo hiểm lại cho tôi không?"
"Cô Lương Thu? Cô ra rồi à? Sao nhanh vậy? Không phải bị xử ba năm sao?"
cùng cũng có người lên tiếng.
Tôi không để bình nhìn chằm chằm Dịch.
"Thu Tần Uyển thấy vậy liền lấy cổ tay giọng đầy lo lắng: "Cậu ra tù sao không liên lạc với tớ? Tớ còn nhiều chuyện muốn nói với cậu."
Tôi không để tâm đến ta, chỉ muốn lấy chiếc mũ bảo hiểm Lâm Dịch.
Nhưng anh không chịu buông.
Tôi phải dùng chút sức mới giành lại được món đồ về mình.
"Nếu không phiền, ơn tôi một đánh giá năm Tôi gượng cười một cái, đội lại, rồi quay người rời đi.
"Lương Thu, không có gì muốn nói
Câu nói của Dịch khiến tôi khựng lại. quay đầu nhìn sang Tần giọng thản nhiên:
"Tần Uyển, sinh nhật vui
Trên đường về nhà, đúng như tôi xe điện
Tôi đành xuống xe, chậm rãi dắt
đêm khuya tĩnh lặng, chiếc xe sang vút qua bên cạnh tôi. Tôi chẳng để gì ngoài mặt đường, chỉ chăm chú tránh những ổ gà, lặng lẽ dắt xe đi từng bước một.
Về đến nhà thì đã là rạng sáng.
tự nấu một bát mì chay, ngồi dưới ánh đèn đường vàng vọt hắt qua cửa sổ, lặng ăn hết.
Ăn vẫn chưa buồn ngủ, tôi lấy di của mẹ ra, ngồi bên cửa sổ thì thầm:
"Mẹ ơi, ở thế giới bên kia, mẹ sống ổn chứ? Tiền vàng con đốt cho mẹ, mẹ có nhận được không?
"Mẹ có gặp con của con không? Thằng có đáng yêu không?
"Mẹ nhớ giúp nó tìm một mẹ tuyệt vời hơn, kiếp đừng xui xẻo như nữa, đừng đầu thai vào bụng con nữa nhé. Mẹ ơi... con nhớ mẹ."
📖 Hướng dẫn mở Linh Truyện bằng trình duyệt ngoài lỗi):
Nhấn vào truyện Facebook.
Nhấn dấu "..." ở góc phải trên hình.
Chọn "Mở bằng trình duyệt bên hoặc "Sao chép liên kết".
Mở trình duyệt ngoài (Chrome, → Dán link vào để đọc.
Cách này giúp tránh bị lỗi trắng trang, không load được 