Tối hôm đó, hiếm hoi lắm tôi mới mơ một giấc mơ. Mơ thấy quá khứ.
Tôi lâu không mơ rồi.
lẽ vì một năm rưỡi tù đã mài mòn hết phần góc cạnh sót lại trong con người tôi.
Tôi rất ít khi nhớ về chuyện Cuộc trong tù đều mỗi ngày lại như khuôn mẫu—đúng giờ thức dậy, làm ăn uống đi ngủ.
Lúc mới vào tù thật sự rất khó đựng. Mỗi tôi ngồi trên mắt trừng trừng, giây từng phút đều đếm gian, chỉ mong trời mau sáng.
Sau đó, tôi quen dần.
sau nữa, tôi còn nghĩ cả.
Con người ta sống mà quá tỉnh táo thì chỉ chuốc lấy đau khổ.
Sống trong tê dại cũng không sao. Không cảm thấy hạnh phúc được, chỉ cần không quá buồn là ổn rồi.
Chỉ là trong tôi lại thấy đầy màu sắc, rạng và tràn sống.
vậy tỉnh dậy, tôi thấy buồn. Buồn vì mình đã trở một người như giờ.
Người phụ nữ gương có mắt vô hồn. Tôi nhìn cố gắng nặn ra một cười trông có tắn hơn.
Tiếng gõ cửa vang tôi còn thu lại nụ cười
Cho đến khi thấy Lâm Dịch đứng ngoài cửa, nụ cười tức cứng đờ.
Dịch thấy tôi không phản ứng gì, đành phải chủ động lên tiếng: mời tôi vào à?"
"Không cần đâu." Tôi nắm lấy nắm cửa, hỏi ta: "Có chuyện gì sao?"
Anh ta đưa cho danh thiếp: "Gọi cho này, anh sẽ xếp em công việc."
ơn ý tốt của anh, không cần đâu."
Anh cười khẽ, như thể sự tôn của tôi: "Lương Thu, em đừng có được đằng lân đằng đầu."
Tôi chỉ nhìn ta, không gì.
Lâm tránh ánh mắt tôi: "Dù em không hỏi ý tôi mà đã bỏ đứa bé, nhưng những tôi hứa trước kia vẫn có giá
nghĩ rất lâu, cùng cũng nhớ ra, trước vào tù, anh ta đúng là từng nói:
Chờ ra tù, sẽ tôi.
Trên mặt tôi cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Lâm Dịch rõ ràng cũng thở phào, tục nói: "Em đừng giận nữa. Uyển cũng nói cô ấy ơn em. Tìm dịp đó, chúng ta cùng."
"Lâm đó chỉ lời hứa từ phía anh. Không tính." Tôi lời anh ta, nhìn mặt dần biến sắc của anh, khẽ "Tôi không hèn hạ mức chấp nhận một người đàn ông không yêu tôi, thậm chí từ trước đến nay luôn thường tôi."
"Điều muốn, từ đầu đến cuối, là giữa chúng ta có chấm dứt mọi nợ nần."
cho, điều đó phải đánh đổi bằng cả tương lai của tôi."
Dịch rời đi.
Trước khi đi, anh ta "Lương đừng để em phải
Tôi nhanh chóng hiểu được ẩn ý trong nói đó.
Giờ cao điểm ăn tối, tôi vừa giao xong một đơn quay lại phát hiện xe điện dựng đường biến mất.
Cùng với nó hơn phần đồ ăn tôi chưa kịp
Tôi đứng bên đường, siết điện thoại, ngơ ngác nhìn dòng tấp nập qua lại phố.
Ai vội vã, chẳng ai có vẻ gì bất thường.
Tôi đành gọi điện cho từng khách một, xin lỗi và bồi thường. Sau đó đến đồn cảnh sát trình báo.
Cảnh sát nói, đúng lúc đó camera an ninh khu vực lại hỏng, họ sẽ cố gắng giúp tôi tìm xe, nhưng không bảo gì.
Tôi rời khỏi đồn công an, nhìn hình điện thoại và đánh giá một sao, hít một hơi sâu, rồi cố nặn ra nụ cười mệt mỏi.
Trong tài khoản vẫn còn tiền, đủ để mua lại một chiếc điện khác.
Nhưng nếu... chiếc thứ hai cũng bị mất sao?
Tôi ngồi thụp đường, ngơ ngẩn rất lâu. Đến khi một đeo cặp sách khẽ chạm vào vai tôi, ngập hỏi: "Chị ơi, chị bị
Tôi mỉm với em: "Chị hơi mệt, một chút thôi."
bé nghĩ một lúc, rồi lục trong túi ra một viên kẹo đưa tôi: "Chị ăn kẹo nè."
"Cảm ơn
Nhờ viên kẹo sữa nhỏ đó, tôi mới gượng lại một chút sức lực. Về đến nhà, lập tức bắt tay vào chỉnh sửa lại hồ sơ xin việc.
Tôi biết công ty lớn không nhận tôi, nhưng có vài công ty không đòi hỏi quá khắt khe.
tiền của tôi nằm đó. Mỗi buổi vấn, câu hỏi ấy vẫn luôn xuất hiện.
ngồi tù?"
Tôi gật đầu:
"Nguyên nhân gây tai nạn bỏ trốn?"
"Đúng vậy."
cô không có bằng lái?"
"Không có."
Nhà tuyển dụng không nói thêm gì, nhẹ nhàng trả hồ sơ, bảo rằng cần thêm thời gian cân nhắc.
Tôi lại nhớ đến khi đó, Dịch đã nói với tôi rằng sức khỏe Tần Uyển quá yếu, không chịu cảnh tù đày.
Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tôi không có bằng lái. Một khi kết tôi sẽ bị phạt nặng hơn vì tội lái xe không giấy phép.
Nhưng nghĩ lại thì cũng phải. Tôi không đòi hỏi người chưa từng coi trọng tôi, phải đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ.
Tất các buổi phỏng vấn chẳng có âm.
Để tiêu hết số tiền ít còn tôi bắt đầu thử nộp đơn vào công phục vụ bàn.
Nhưng điều tôi không ngờ là — đến cả làm phục cũng không ai muốn tuyển tôi.
Bước ra từ nhà hàng cuối cùng, bắt đầu đổ mưa lớn.
Tôi đứng cửa, nhìn những giọt mưa xuống từ rồi chậm rãi bước vào làn mưa.
Mưa không lớn lắm, ít nhất chưa đủ để che mờ ánh nhìn của tôi.
cuối mắt tôi vẫn trở nên nhòe đi.
Có lẽ, đó là cảm giác ức — một nỗi tủi thân chẳng biết chia sẻ cùng ai, dù cho bản đã rất cố gắng để mẽ.
Lâm Dịch che ô, đứng dưới tôi chờ.
Từ xa tôi đã thấy anh, cách tôi chừng mười mấy
Tôi dừng lại, muốn tiếp.
Anh cũng đã thấy bước tới bước, rồi dừng lại cách tôi ba bước
thật rồi – anh hỏi.
Tôi nhìn anh rất chăm chú: "Lâm anh từng biết ơn tôi
"Rồi sao?"
"Biết không phải như thế này." Tôi nói, "Nên… anh thể đối xử tôi như vậy."
Chắc là đầu bị mưa làm hỏng mất rồi.
Nên tôi mới không nhận ra lời yếu ớt đến nào.
Dĩ nhiên anh hoàn toàn thể đối xử với tôi như vậy.
Tôi chẳng có gì cả. không có xuất đủ tốt để đối với anh, không có tiền tài để chống đỡ, thậm chí chẳng có người thân bè bên cạnh.
Anh có thể mặc sức chà vu tôi, bịa ra hết tội danh này đến tội danh mà gán lên đầu tôi.
Tôi chỉ không ngờ… anh ghét tôi đến
chí… một con đường anh cũng không muốn chừa lại cho tôi.
cùng, anh từng bước đến mặt tôi.
ô ấy chắn cho tôi khỏi cơn mưa xối trên
Và cũng che khuất toàn bộ ánh sáng của đời
Trong bóng ấy, Lâm Dịch tay, khẽ vuốt má nhẹ nhàng nói — đây là cái giá tôi phải trả, để kết thúc nợ nần anh.
"Vậy… anh tôi phải làm – tôi lẩm bẩm hỏi, cần tôi yêu anh, cũng muốn giữa chúng ta chấm dứt. Vậy thì… lựa chọn duy nhất tôi, là đi chết… đúng không?"