Lúc tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang ở bệnh viện.
nhũn không còn chút sức lực, óc thì nặng như đổ bê
Tôi chạm phải ánh mắt của Lâm — đang ở mép giường, nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi bình thản nhìn lại anh. Một lúc lâu sau, tôi xoay người, quay lưng về phía anh.
Lâm Dịch nhẹ nhàng nâng tay, gỡ ống truyền dịch tôi đè lên.
rất muốn dứt với anh đúng không?"
Tôi không trả lời.
"Vậy em đồng ý anh… một cuối thôi."
Nghe vậy, tôi chỉ mệt mỏi nhắm mắt lại: "Không cần
Anh vốn chẳng bao giờ lời.
Trước kia cũng vậy — chính anh đã nói, cần tôi thay Tần Uyển tù, thì giữa chúng tôi coi như dứt.
"Lương Thu, bây giờ em hận anh lắm phải
sao anh cứ phải hỏi đi hỏi lại tôi nghĩ gì về anh? đó quan lắm sao?"
Anh hỏi ngược lại: "Không quan trọng sao?"
"Ừ. quan trọng."
"Em nói đúng, đúng là không quan Lâm Dịch cầm bật lửa trong tay, xoay "Anh định tổ chức đám cưới. cô dâu."
Tôi mở mắt
"Em kết hôn với anh, anh sẽ thả tự do cho em."
Thì ra, con người thật sự có thể tức đến mức phải bật cười: "Lâm Dịch, anh điên rồi à? Bao nhiêu người muốn kết hôn với sao cứ phải chọn tôi? Anh quên rồi à, trước kia anh chửi tôi thế nào? Nói không biết hổ, bám để vào nhà họ Lâm?"
"Em bao giờ rõ ràng nói không muốn cưới anh, nên tất cả kế hoạch trước hôn nhân anh đều lấy em định." Lâm Dịch nói, "Anh đã tốn rất nhiều tiền. Em không đền nổi."
Tôi chỉ chuyện này quá đỗi nực cười.
"Lương Thu, đến cái chết em còn không sợ, thì tại sao lại không dám đánh cược cuối với anh?" Lâm Dịch đứng dậy, đến bên cửa quay đầu lại tôi rất sâu, "Lỡ như… này em thắng sao?"
"Anh còn có thể em nước ngoài. Tiếng Anh của rất tốt, ở đó không thành đề. Họ không biết quá khứ em, biết em từng ngồi tù. Em toàn thể bắt đầu lại từ đầu."
Tôi chẳng tin anh một chút nào. Nhưng lòng tôi vẫn không kìm được, nhen nhóm lên một hy vọng yếu ớt: "Anh thật sự sẽ buông tha cho sao?"
"Thật."
"Nhưng rõ ràng anh rất ghét tôi mà."
Lâm Dịch lại ngậm lấy điếu thuốc chưa từng lửa ấy: "Ừ, anh ghét em. Nhưng anh đã nói sẽ em. Anh người… đã làm thì không thích bỏ dở giữa chừng."
Tôi chưa bao hiểu nổi Lâm Dịch.
ra điều đó cũng chẳng có gì lạ. giữa đã từng có sự thân mật sâu sắc nhất, nhưng bao giờ thật sự thân quen.
Chúng tôi chưa từng nắm tay, chưa từng chia sẻ tâm tình. Trong những năm đằng đẵng, thậm chí còn không thể là bạn bè.
Anh là bạn trai của cùng phòng — thiếu gia nhà giàu, đẹp trai, cao ngạo. Tôi trước đến nay biết điều mà giữ khoảng cách với anh.
Khoảnh khắc gần gũi giữa chúng tôi, là khi cả nhóm cùng chơi trò nhà ma. Anh nhầm tôi là Tần Uyển, lúc tôi hoảng sợ toáng lên, anh bật cười, đầu tôi nép vào ngực khẽ nói:
Sau đó phát hiện nhận nhầm người, chúng tôi chỉ lặng lẽ tách ra, xem như có chuyện gì xảy ra.
Tần Uyển thường tôi nghĩ thế nào Lâm Dịch.
Tôi luôn trả cô ấy rằng: Lâm tốt, rất với ấy.
Họ có gia thế xuất sắc, ngoại hình bật, khí chất dù là điềm tĩnh rực rỡ, đều rất hòa hợp.
Dù nhìn từ góc độ nào, cũng là cặp đôi hoàn
"Thật sao? Cậu thật sự nghĩ mình và anh ấy xứng đôi Uyển chống cằm hỏi tôi, "Thu Thu, chưa nghĩ, với Dịch cũng rất hợp sao?"
"Uyển đừng kiểu đó."
Vì tôi chưa từng nghĩ sẽ có điều gì với Lâm Dịch, nên luôn có thản nhiên.
Yêu một người không nhất phải ở bên người đó. yêu một người… cũng cần phải có kết quả.
Lâm Dịch là ân nhân của tôi. Tần Uyển là bạn của tôi.
cần họ hạnh phúc, cũng sẽ vui.
là sau này tôi phát hiện, tất cả chỉ là tự mình đa tình.
là ai chứ? Có cách gì để làm với cậu ấm cô chiêu như họ?
Trong buổi tiệc tốt nghiệp, Uyển cười tươi đưa cho tôi một ly rượu.
Cô nói, năm đại học, cảm ơn tôi luôn bao dung cho những cơn giận dỗi trẻ con của cô, muốn mời tôi một ly.
nhận nhấp một rượu đắng ngắt khiến gương tôi nhăn lại.
Tần Uyển cười, chưa kịp tôi thì đã bị khác kéo đi.
Lâm Dịch tình đi ngang, thấy tôi ly liền hỏi: "Em à?"
đầu cười: "Không giỏi lắm, ít uống."
"Vậy để anh uống thay."
Tôi còn chưa kịp nói là ly tôi đã uống qua, anh đã uống một
Thấy vậy, chỉ có thể nuốt lại trong miệng.
Anh uống xong cũng không rời đi, còn trò chuyện với vài câu. Tôi hơi thắc mắc — chúng nào thân gì sao anh chủ động bắt chuyện?
Rồi anh anh hơi khó chịu, về nghỉ.
Tôi theo phản xạ muốn gọi Tần Uyển.
"Không cần đâu. Anh chỉ hơi Lâm nhíu mày, cởi khuy áo trên cùng ra, "Hôm hiếm khi vui vậy, để cô ấy chơi đi, đừng làm phiền."
"Vậy... em đưa phòng nhé?" — tôi chỉ định hỏi một câu xã giao.
Tôi tưởng chắc chắn anh sẽ từ chối, nhưng anh nghiêng đầu nghĩ hai giây, rồi đầu: "Vậy phiền em
Tôi dìu anh về
Và rồi… không rời khỏi được
Ly rượu đó đã bị bỏ thuốc. Tôi chỉ nhấp một chút, còn anh thì uống gần hết.
Một đêm dây dưa. Sáng sau, đợi là cơ thể mệt mỏi đau nhức… cùng tát đầy căm hận của Uyển.
Tôi từng rơi vào một quãng thời gian rất dài hoài nghi chính mình.
Tôi luôn cho rằng đạo đức mình không đến mức bại hoại, rằng không giờ có thể làm cướp đoạt người yêu bạn thân. Vậy mà tôi không sao hiểu nổi — tại sao khi ấy, trạng tỉnh táo và lý trí, tôi lại từ chối Lâm Dịch?
Mãi sau, tôi mới hiểu được lý do — là vì tôi thật ra không hề táo.
Tôi chỉ một ngụm rượu rất nhỏ, nhưng chừng đó đủ để đánh mất lý trí.
Nhưng chính đó lại khiến mọi càng nên tệ hại hơn.
Uống rượu không định sẽ làm ta kiểm soát. Nhưng khi có kẻ tình chuốc rượu thuốc thích Lâm Dịch, thì việc tôi “ý không trong sáng” anh, đã trở thành ai ai cũng thấu.
Tôi trở lăng loàn, không từ đoạn để leo lên Lâm Dịch.
Còn Tần Uyển và Lâm chỉ người vô tội bị tôi lợi và thương.
Ly rượu đó là Tần Uyển cho tôi. Nhưng cô ấy vốn hiền lành, thắn, với tôi chưa từng giữ lại điều gì, sao có làm chuyện độc ác đến mức đẩy tôi vào bạn trai mình?
Rượu là Dịch động uống thay tôi, giản chỉ vì anh muốn giúp bạn gái mình tránh phải uống. Anh hoàn toàn không ngờ tôi lại "hạ lưu" như thế.
là những người cao quý, là hiện của cái đẹp.
Vậy nên, kẻ vô sỉ và tồi tệ… chắc chắn chỉ có thể tôi.
Tần Uyển thể chấp nhận việc bị bạn trai và bạn thân phản bội cùng lúc, từng có ý cắt cổ tay tự May mà được hiện kịp thời, đưa đến bệnh
Vì thế, mọi người đều nói, tôi Tần Uyển một mạng.
Sau đó, Tần Uyển tinh thần suy sụp, rượu sầu, trong cơn đã lái xe đâm chết một người.
Vì tôi nợ cô ấy, nên thay cô ấy nhận tội… là điều tôi phải làm.
Trùng hợp là lúc đó tôi đang mang thai — một đứa con không đợi, khiến tôi thành tội đồ không thể dung thứ.
Tôi kẻ có ngay cả đứa bé trong bụng cũng sẽ theo tội mà sinh đời.
Nhưng Lâm Dịch lại nhân từ đến thế. Anh hứa với rằng — chỉ cần tôi chịu nhận lỗi, anh sẽ cưới tôi, nhận đứa bé làm con.
Tôi đã từng gào thét đến tuyệt vọng, xung quanh tôi như hút vào một khoảng chân không — nơi chẳng ai có thể nghe thấy tôi kêu cứu.
Tôi sai rồi sao? Tôi cần phải lỗi sao? Tôi sai ở đâu? Tôi phải chuộc tội gì?
con bụng tôi… nó cũng có tội sao? Nó cũng phải tục gánh lấy tội lỗi tôi để sao?
Tôi không lòng.
thể chấp nhận tất cả hậu quả dành cho mình, nhưng tôi không thể để con tôi bị xuống vũng này cùng tôi.
Nó đáng được sinh ra trong một đình đầy yêu xứng đáng có một tương lai rạng rỡ.
Đêm ký vào tội, tôi đã ve bụng mình thật lâu.
Nỗi đau từ bụng dưới lan ra thân, xé toạc từng thớ cơ, từng đầu ngón tay, mạch máu.
Một lần phá thai, nhưng với nỗi đau ấy khác gì ca sinh nở — chỉ là không có khóc chào đời.
Lúc được cảnh sát bế đưa bệnh viện, tôi thậm chí còn có thể cười.
Có đây chính số phận.
Lương Thu tôi, sinh ra vốn dĩ không có bất kỳ ràng buộc huyết nào — số mệnh định sẵn, cả đời phải cô độc đến tận cùng.