Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Tôi đã mơ một giấc thật ấm áp.
Trong mơ, tôi nép vào lòng mẹ, bà nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, khe dỗ dành, bảo tôi đừng khóc
Tôi nức làm nũng: "Mẹ ơi, con đau lắm."
Mẹ xót xa hỏi chỗ nào?"
"Đầu đau, tay đau, chân đau…" ấm ức nói – "chỗ nào cũng đau, đau nhất là ở tim."
ơi, sống khổ quá… con có thể đến tìm mẹ không?"
Mẹ chỉ lặng ôm vào lòng, một lời.
Lúc đó, tôi hiểu — mẹ cũng không tôi rồi.
Ai cần chứ? ai cả.
tôi tỉnh giấc.
Tôi mắt, ánh nhìn hồ, trân trân nhìn lên quen thuộc.
cho đến cảm giác trống rỗng kia trôi qua, tôi chậm rãi khỏi vòng tay Lâm Dịch.
Anh ta giật mình, theo phản xạ siết tôi hơn. Nhưng khi chạm phải ánh mắt tôi, sững lại rồi buông tay.
Tôi lùi về phía cuối giường, thu mình lại.
Trong tối, tôi không biết là mấy chỉ biết rằng sự mặt Lâm Dịch khiến tôi chẳng thấy chút an toàn nào.
Vì vậy tôi hỏi anh: "Anh… có rời được không?"
Có lẽ tối khiến anh phần lùng. Anh không còn quá tàn nhẫn như trước, chỉ khẽ thở rồi hỏi tôi: "Em thật sự muốn gì?"
Tôi ngơ ngác nghĩ — tôi muốn làm gì nhỉ?
Tôi chỉ sống tử một chút thôi. Nhưng anh cho tôi cơ hội đó.
Nên hỏi ngược lại: "Lâm Dịch, còn thì sao? Anh rốt cuộc… muốn làm gì?"
Anh ngồi bên mép giường, quay lưng lại với ánh trăng, lặng
Còn chỉ cúi đầu nhìn chú vào họa tiết cũ kỹ trên ga giường, giọng khẽ khàng:
"Anh còn muốn tôi làm gì nữa? Tôi đâu còn gì để cho anh."
"Em không muốn kết hôn với anh nữa sao?"
"Lâm Dịch, tôi chưa giờ nghĩ đến chuyện được kết hôn với anh." – tôi cười nhạt, không một tiếng động – "Tôi làm sao dám mơ mộng được cưới anh chứ?"
"Lương Thu, em có yêu anh không?"
Tôi không hiểu vì Dịch lại hỏi câu đó. Tôi tưởng giữa tôi và anh, đó là không hề quan — từ đầu đến cuối.
Nhưng tôi vẫn trả lời.
"Lâm Dịch, từng yêu anh. không phải anh hay anh đẹp trai. Chỉ đơn giản vì… nghĩ anh là người tốt."
"Ngày mẹ tôi mất vì tai nạn, tôi khóc rất nhiều trong viện. nhiều người đi qua tôi, nhưng chỉ có anh… là người đưa một chiếc khăn tay."
Mọi người đều nghĩ, lần đầu tiên tôi gặp Lâm Dịch là tại buổi giao tân sinh viên năm nhất.
thật ra… không phải vậy.
Tôi đã gặp anh vào lớp 12.
Đó là ngày u ám nhất trong cuộc đời tôi. Đang học nhiệm tôi ra nói mẹ gặp
Tôi đến bệnh viện, nhưng thứ chờ tôi lại chỉ là thi thể lạnh ngắt, cô độc của mẹ.
Tai nạn giao thông. Tài xế gây tai nạn rồi bỏ trốn. Mẹ tôi không kịp được đưa bệnh viện, chí không để lại một lời trăn trối, đã vĩnh viễn đi.
tôi không kịp nhau lần cuối.
Bố tôi mất khi tôi còn nhỏ, lúc tôi hiểu rõ thế nào là mất mát. Nhưng khi mẹ tôi đã gần trưởng thành.
Lần đầu tiên, tôi thật nhận — chia đến ngờ, cuộc sống không ai cơ để nói lời tạm biệt.
Tôi trốn vào cầu thang, khóc đến gần như ngất đi.
Nhưng cảnh tượng đó, ở bệnh viện không hiếm.
bức tường, từng viên gạch nơi đây, đều từng thấm nước mắt của vô số người.
Không ai dám dừng lại. Vì cuộc họ đã đủ khốn khổ rồi, không ai còn dư sức thêm nỗi đau của người khác.
"Làm ơn đừng em khóc đến mức đầu tôi cũng đau theo rồi."
Một người ngồi xuống bên cạnh tôi, cho tôi một chiếc khăn tay.
nghẹn ngào không dứt, toàn thân rã mồ hôi hòa với nước mắt, ướt như vừa được kéo lên nước lạnh.
Anh ta điếu thuốc ra trước mặt hỏi tôi có phiền
Tôi chỉ khóc, không trả lời.
Anh khẽ “chậc” một ngậm thuốc mà không châm lửa.
Tâm trạng của chẳng bị tôi ảnh hưởng chút nào, giọng điệu từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt: thành một chút đi. nhau vốn là đầu của chia ly. Dù thân thiết đến mấy, cũng sẽ có một người phải rời đi trước."
"Thiếu ai cũng sống Khóc gì mà khóc."
Anh chê tôi khóc ồn ào.
Nhưng anh ngồi lại tôi rất lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi chỉ cần một người bên cạnh mà thôi.
biển người dù sau có phải đi một mình, cũng còn quá cô đơn
cùng anh bị khác gọi đi.
Có người mở cửa cầu thang, gọi tên anh: "Lâm Dịch, về nhà thôi."
Anh đứng dậy, phủi bụi người, rồi đi thẳng không ngoái đầu lại.
Không nói lời tạm Người dưng gặp thoáng qua, cũng cần thiết
Nhưng tôi đã tên anh.
Mãi đến giao lưu tân sinh viên, khi bạn cùng phòng mới của — Tần Uyển — khoác tay anh, cười rạng rỡ giới thiệu với tôi: "Thu Thu, đây là bạn tớ, tên là
Từ ánh mắt xa anh tôi, tôi biết — anh không còn chút ấn tượng tôi
Nhưng không sao. Tôi vẫn nhớ mãi tấm lòng
Và món nợ ân tình ấy, tôi đã hoàn cho Tần Uyển — gấp nhiều lần.
Vì thế, tôi và cô ấy trở thành bạn.
đôi khi, tôi cũng hối hận. Ước ngay từ đầu tôi không gặp Dịch.
Anh cho tôi chút hơi mong — một tia nhỏ le lói trong đêm đông lẽo.
tôi… lại đánh đổi cả nửa đời hạnh phúc để giữ lấy nó.
Có lẽ, có chuyện thật sự là số mệnh.
Nguyên cái chết của mẹ tôi là tài xế gây nạn rồi bỏ
danh khiến tôi ngồi tù, cũng là tội gây tai nạn rồi bỏ
Ông trời có đã cách này nói với tôi rằng — chút ấm áp mà tôi từng nhận được, vốn không thuộc về tôi, sớm muộn cũng phải hoàn trả.
Dịch, anh có biết không? tôi ngồi phòng xử lắng nghe thẩm phán tuyên án, trong lòng tôi đã nghĩ gì không?"
"Anh khiến tôi cảm thấy… chính tôi mới là người đã chết mẹ tôi năm xưa rồi bỏ trốn."
"Đủ Đừng nói nữa!" Lâm Dịch đột ngột đứng bật dậy.
Thân cao của anh, dưới bóng tối, trông chẳng khác gì một con quái vật tợn đang nhe nanh muốn chửng tôi.
co rúm tứ lại, vừa cười vừa nhìn anh: "Lâm Dịch, sao anh phải tức giận vậy? Là vì tôi đã bỏ đứa bé của anh sao?"
"Anh có biết tôi bỏ nó như thế không? Nửa đêm, đợi đến khi mọi người ngủ hết, tôi đập vào góc đơn."
"Đau lắm, nhưng hiệu quả lắm. Tôi chỉ đập hai lần… nó không còn nữa."
đó tôi chảy nhiều máu. tôi vẫn đến sáng, rồi để cảnh sát tôi vào viện."
sẽ không thể có con Nên dù từng ngồi tù, nghèo túng, bại… ít ra cũng không còn phải lo sẽ đứa trẻ mang dòng máu của tôi phải chịu khổ sở cùng tôi nữa."
Lâm Dịch tiến tới nắm lấy cổ tôi, kéo mạnh tôi về phía anh.
Tôi vừa hét vừa vùng vẫy, nhưng sức anh quá Tôi chỉ có thể bị anh ôm chặt vào lòng, kể tôi cào, cắn, tôi đánh… anh vẫn không buông.
Cuối cùng, tôi kiệt sức.
vòng, tôi nghĩ chắc mình sắp chết rồi.
"Lâm Dịch, anh biết tại sao tôi phải nói ra những lời này không?"
"Bởi tôi là một kẻ đáng thương, bị cả thế chối bỏ. không đấu lại anh, chỉ thể dùng cách trần vết thương của mình, lặp đi lặp lại nhắc bản thân rằng cái để anh quá đắt, tôi không thể gánh nổi."
"Vậy nên, tha cho tôi… để chết. Anh chọn Cứ dứt khoát một lần, đừng dây dưa nữa, được không?"
Nhưng Lâm Dịch chỉ siết chặt tôi vòng tay.
anh lên bên tai tôi, từng tiếng, từng tiếng như mệnh lệnh:
"Đủ rồi… đừng nói nữa."
Từ trầm thấp đến
cùng anh ngào.