1
Sáng sớm, nhóm lớp yên bỗng náo loạn lên.
Một người bạn học cùng lớp mà trước giờ tôi chẳng mấy – Phùng Thiên Thiên – đột nhiên gọi trong nhóm lớp, cứ nhấn mạnh là có chuyện cần tìm gấp.
Nhưng cuộc là gì thì cô lại không chịu nói rõ.
Cả đoạn tin nhắn tràn ngập dòng Nhiễm" khiến có cảm giác có một con quỷ nhỏ đang đứng sau lưng giục sống
Gáy tôi tê rần.
Đang lúc tôi còn ngẩn nhắn tiếp theo lại lập tức tới:
“@Doãn Nhiễm, cậu có thể trả lời tin nhắn của tớ không? Tớ thật có việc gấp tìm cậu, cậu lại cài không người khác thêm bạn. Có ai thấy thì làm ơn gọi giúp cậu ấy một tiếng với.”
Trong nhóm bắt đầu người không chịu nổi nữa:
“Phùng Thiên cậu có nhìn không vậy? Mới sáng ồn ào cái gì
“Chuyện hai người thì nhắn riêng đi, đây là nhóm lớp, không chợ mặc
“Trời đất, không biết là đang đòi nợ hay nữa!”
“@Doãn Nhiễm, cậu mau mặt đi, không khéo người ta làm nổ cả nhóm mất!”
âm thầm nhắn một dấu “?” để đáp lại.
Đồng thời, trong phòng ký túc tôi thốt lên hỏi chí mạng:
“Có nói cho tôi biết, Phùng Thiên Thiên là ai quen cô ta tìm làm gì?”
Ngay lập tức, ký túc náo loạn cả lên:
“Phùng Thiên Thiên tìm cậu Chắc chắn không có chuyện tốt đâu!”
“Trời ơi! Cái này mà còn quên được à? Nghe nói túc xá tòa nhà 3 phải chuyển đi đều là tại cô ta cả đấy!”
“Tớ cũng nghe rồi! Hình như là vì đồ điện cấm dùng của cô ta bị cháy, mà không rõ cái gì.”
Ngay lúc này mà cô lại ầm ĩ tôi, chắc chắn chẳng phải hay ho gì.
Tôi cau mày, lại đến vụ việc trọng xảy trong trường thời gian
Nửa tháng trước, vì một cháy ngờ, cả tòa ký xá bị đen thui vì lửa.
May mà đúng lúc đó mọi đang đi 70% ở phòng.
Chỉ có vài ở lại phòng ngủ thì cũng may mắn thoát kịp, không nguy hiểm đến mạng.
Trường không chịu nói rõ nguyên nhân vụ
Chỉ tin đồn truyền miệng, mọi người mới lần manh mối.
Nghe là do một thiết điện đang sạc ở phòng 510 bốc cháy gây ra vụ hỏa hoạn.
Không làm ảnh hưởng đến các phòng xung quanh, mà còn cháy lan lên tầng
May phòng chúng tôi – 501 – cách khá xa, nếu không đồ đạc cũng tiêu luôn rồi.
Dưới sự sắp xếp của cả tòa nhà chuyển đi, vất vả muốn chết.
Chẳng lẽ vụ việc có liên quan đến Phùng Thiên Thiên?
Không thì cô tìm tôi gấp như vậy để làm gì?
Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ, thì Phùng Thiên lại gửi tin nhắn tiếp theo:
“Nhiễm cậu thêm tớ làm bạn đi, chúng ta nói chuyện riêng, tớ thực sự có việc gấp muốn cậu.”
Với kinh nhiều của tôi, chuyện nào mà phải nói riêng thì chắc chắn chẳng chuyện tốt lành gì.
Thà cô nói toẹt luôn, để cả nhóm làm chứng cho tôi còn
“@Phùng Thiên Thiên, chúng ta không có gì nói thẳng ra đi, tôi cũng chắc giúp được đâu.”
Phùng Thiên Thiên do dự vài phút, cuối cùng cũng chịu nói:
“Tháng trước cậu có mất một chiếc xe điện màu hồng đúng không?”
Tôi sững người, nhắn lại một “Ừ?”
2
Chuyện tôi bị xe vốn phải bí mật gì.
Bởi khi vừa phát hiện xe mất, tôi gần đã ầm ĩ mức lớp ai cũng biết.
Trường chúng tôi rất lớn.
Không may là khóa chúng tôi bị phân vào khu ký túc xá cũ, cách khu giảng đường xa
Mỗi ngày phải đi về về mấy một như tôi thì đúng là ác mộng.
Vì vậy, lên hai tôi đã mạnh tay chi tiền mua một xe điện.
Vì nhà nước cấm tuyệt việc sạc điện trong phòng và kéo dây sạc từ ngoài vào, tôi cũng sợ nếu có gì xảy ra thì phải chịu trách nhiệm, nên mỗi xe đều đi đến bãi xe của một khu dân cư cách trường cả cây để sạc tiền.
Xa xa, an toàn.
Nói thật, đem pin phòng sạc tiện thật.
Nhưng nếu may xảy ra sự cố, cháy nổ, tiền bồi thường đã đủ đau đầu.
Nếu quan đến tính mạng người khác nữa thì coi như đời tôi cũng chấm hết.
Thế nên thà đi xa một coi như tập thể dục giảm cân.
Nhưng cuộc đời chẳng yên ổn được lâu, không biết có phải ông trời nghe thấy tôi than thở về chuyện mỏi mà xe tôi... tự dưng không cánh mà
Thế là hay rồi, khỏi phải sạc nữa, nghĩ hướng thì cũng coi như điều ước thành thực nhỉ?
Sau phút lặng người là cơn giận dữ ngút
thời gian đó, tôi gần như ngày nào cũng lên phòng bảo vệ đòi xuất camera, còn nhờ bạn cùng phòng đến khu dân cư kia bảo vệ xem video giám sát.
Ban đầu, người ta thấy tụi tôi chỉ là lũ sinh viên nhỏ nhít nên chẳng muốn giúp.
Sau này tôi ngày cũng năn nỉ mãi không thôi, còn lôi cả cảnh đến hỗ trợ, họ mới chịu nhượng bộ.
Nhưng hệ thống camera cũ kỹ, lúc thì hình mờ không thấy mặt, lúc thì quay không chỗ, hoặc là chết.
đoạn đoạn kia, chỉ biết người trộm xe tôi một người cao lắm, đến giới tính còn không biệt nổi.
Xem xong kết quả, tôi càng thêm câm
Trong phẫn nộ, tôi vòng bạn bè tên trộm bằng tất cả từ ngữ có thể nghĩ ra, hận không thể đào mộ tám đời tổ tiên hắn lên.
【Cảnh báo: chiếc xe này buff lời kẻ trộm chết tại chỗ, cả đoản mệnh! Ai còn có cơ hội sống, không thì hộ khẩu mày chỉ còn lại đúng một trang tên mày thôi!】
【Ai trộm bà? Mẹ mày mày ngoài làm bằng cách ăn trộm không? Trộm xe đổi đời hay Xe bà không cần nữa! Bán xe đi mà để mua quan tài! Cẩn thận đang thì nổ banh xác đó!】
【Thánh trộm thời đại Ngay cả chiếc xe điện rách cũng không tha, lai có gì mong chờ? thấy mày phiền hơn cái tay sưng mủ của bà cô tao! Mẹ mày đẻ mày đẻ sót, thai chui ra ngoài hả?!】
Cuộc chiến này dài ba ngày ba đêm.
Gần tất cả bạn bè trên bạn bè đều biết tôi bị xe.
Bạn cùng phòng sợ tôi tức quá sinh bệnh, liền an ủi tôi: “Tiền mất là họa được tránh.”
Họ còn nói, kẻ trộm đồ của tôi, chắc cũng luôn cả xui xẻo tôi đi rồi.
theo hướng đó thì đúng là chuyện tốt.
Tôi cũng đành tự an ủi mình, bắt đầu giống mọi người đạp xe đạp công đến
Cứ tưởng chuyện đã qua rồi, ai ngờ giờ bị người khơi lại.
Nhưng tôi chưa từng nói xe tôi màu gì, sao Phùng Thiên Thiên lại đoán ngay từ đầu?
Lẽ nào.
Tôi cạn lời, không nể nang gì, gõ ba chữ:
【Là cô
Có lẽ cảm thấy mất mặt trước nhiêu người, ta vội vàng chối:
【Mọi người bạn học mà, nói nặng vậy nghe khó chịu lắm. Chuyện giữa bạn với nhau, sao lại gọi là trộm được chứ? thì chỉ là mình mượn xe chạy một thôi!】
mình tìm không có đâu, chỉ là muốn hóa đơn mua xe cậu mua thôi, mình có việc gấp cần dùng.】
Lời cô ta nói lờ khó hiểu, tôi thì chẳng gì cả.
đúng là tôi nhưng là ta trộm đi đấy
cô ta định chạy hay bán đi, thì cần gì hóa đơn? Hóa đơn liên quan gì?
3
【Phùng Thiên Thiên, cậu không sao chứ? Ý cậu là trộm của người có học thì tính là trộm, cậu là Khổng Ất Kỷ chắc? Một sinh viên đại học, lại là con gái, mà tay chân không sạch sẽ như vậy, còn mặt dày đến tìm tôi xin xỏ, tôi chưa đòi cậu bồi thì cậu thấy may mắn đi!】
【Bất cậu muốn gì, có ích hay không, tôi chỉ có hai chữ: Đừng hòng!】
Phùng Thiên Thiên đầu mềm mỏng xuống.
【Được rồi được rồi, tôi biết là lỗi của tôi, coi như tôi sai được chưa?】
Tôi tức đến bật cười.