Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 2

Cái gì mà “coi như” là của cô ta?

Chẳng lẽ xe của “Thánh đi, lại là lỗi của tôi – người bị hại à?

Tôi còn định tiếp tục phản thì cô lại lên tiếng:

【Giờ nói thật cũng chẳng giấu gì cậu nữa, vụ cháy ký túc đúng do Tôi sạc pin phòng khiến điện bị chập và gây hỏa hoạn. Trường đã đình chỉ việc học của tôi, không cho tôi tiếp tục còn khi tôi bồi thường xong thiệt hại thì được quay lại.】

【Doãn nhưng nói trắng cậu cũng không thể bỏ trách nhiệm đâu! là tôi đem về sạc, nhưng cái pin đó vốn là của cậu! Ai mà biết được có phải hàng kém chất lượng, hay là đồ cũ sắp hỏng rồi không? Chỉ là tôi xui xẻo nên bị vạ lây thôi.】

【Giờ tôi cũng không nói nhiều, tôi chỉ cần một đưa tôi hóa đơn mua xe, tôi sẽ đi tìm nhà sản xuất đòi bồi rồi đưa số tiền đó cho nhà trường, chuyện coi như xong. Cậu không mắt nhìn tôi đuổi chứ?】

【Nếu không thì, tiền bồi thường từ nhà sản tôi chia cho cậu 20%, coi như tiền mua xe điện của cậu, thế là lời rồi gì!】

Cô ta thao thao tuyệt, dựng chuyện mình thành nạn nhân.

Nhưng đây là nhóm lớp – thời nay sinh viên ai cũng chẳng kém khỉ, làm gì ai bênh ta?

Cả nhóm bắt đầu dội bom bằng những câu “???” đầy mỉa

【Ủa nghe nhầm không? Lý ‘nạn nhân có tội’ đây mà!】

【Xưa có Chu Du Xích Bích, nay có Phùng Thiên Thiên ký túc xá! trung hào kiệt!】

【Wow, kiến đa dạng sinh học nhân loại!】

【Đã chụp màn hình, @Doãn Nhiễm cần bằng chứng thì ib tôi.】

Tôi chẳng cần phải ra tay, hiện thực tự nhiên sẽ dạy cho ta bài học.

Tôi lạc lời mấy câu:

không có hóa đơn, chẳng biết gì về vụ nổ hay trường bồi thường, cô tìm nhầm rồi đó.】

【Đúng thật, tôi không thể trơ mắt bị đuổi vì tôi sẽ nhắm mắt lại.】

【Với lại, cho dù cô thừa nhận đã trộm xe của tôi, thì cô có bằng chứng nào thấy cái pin gây cháy của tôi không? Trên đó có ghi tên tôi hả? Hay tôi gọi nó một là nó trả lời? Không thể vì cô không có tiền bồi thường đổ lên đầu tôi – người vô – chứ? xe đâu chỉ tôi, sao cứ phải đổ oan cho tôi?】

Nói xong, tôi tắt trạng thái online một cách đầy thỏa mãn.

Gập điện thoại tôi dài, tự giễu:

“Mẹ nó, hôm nay chắc tôi ra đường quên xem lịch, đang yên đang lành lại dính phải thứ gì đâu không! Dính kẹo cao su trời

“Mẹ nó, cái thể loại gì thế này?!”

Bạn phòng cũng đã xem hết điện thoại, mấy đứa vừa rồi cũng tranh thủ nhiệt tình, giờ loạt lộ cùng bàn luận về động cơ Phùng Thiên

Sau phân tích, cùng chúng cũng vạch được âm mưu của cô

Một khi cô ta được đơn, ngoài việc chứng minh pin xe đó là của tôi thì chẳng chứng minh được điều gì khác.

Nói cách khác, cần hóa đơn chỉ để đổ hết tội lỗi vụ cháy lên đầu tôi.

Dù gì chuyện đã xảy ra, luôn phải người chịu trách nhiệm.

Phùng Thiên Thiên không gánh nổi, nên muốn tìm một “người mắn” cùng với mình.

rất hiển tôi – bị trộm – chính là “sự lựa chọn đặc của cô ta.

Chúng đồng quyết định: dù thế nào đi nữa, cũng được thừa nhận cái pin gây cháy là của tôi.

khẳng định thì người đó phải ra bằng chứng.

Nếu cô ta dám gán cho tôi cái to tướng đừng không khách khí.

Dưới áp lực mọi người, Phùng Thiên Thiên cuối cùng chịu thua, một câu “Doãn Nhiễm, tôi sẽ còn tìm cậu nữa”, rồi từ đó không nói gì thêm.

Cuộc tranh luận trong nhóm lớp cũng vì vậy mà kết thúc.

Tôi nghĩ rằng mấy ảo tưởng đường của cô ta sẽ kết thúc theo.

Không ngờ, sáng hôm tôi vừa ra khỏi ký bị một bàn tay tóm chặt lấy.

quay đầu lại thì thấy khuôn mặt hơi quen thuộc đầy u sầu:

“Nhiễm Nhiễm, tớ chờ cậu cả buổi sáng cuối cùng cũng đợi được cậu ra! Hôm qua nói không rõ ràng, tớ sợ không hiểu ý tớ, mới đến gặp tiếp, nói chuyện, cậu cảm được thành của được không?”

“Ban đầu lấy xe cậu đúng là lỗi của tớ, nhưng cái xe đó vốn cũng bao nhiêu tiền, nữa tớ còn chưa chạy được bao lâu thì nó đã nổ, điều đó đủ minh là chất lượng xe có đề! thề, chỉ cậu đưa hóa đơn cho tớ sẽ đi hãng đòi bồi thường. Còn bao nhiêu tớ sẽ tự bỏ ra bù tuyệt đối không kéo cậu xuống nước đâu!”

“Những gì cần thú tớ đã nhận hết, chuyện hôm qua cậu cũng biết rồi, ký túc xá bị cháy nghiêm thế nào cậu cũng rõ. Giờ ban đạo trường chỉ nhắm vào tớ bắt bồi thường, 300 nghìn tệ đấy! Ngoài việc bồi thường cho trường, tớ còn phải chịu trách nhiệm với những sản giá trị bị thiêu rụi trong vụ cháy như máy đồ trang sức, túi xách,... Mấy đứa viên nghệ tầng trên toàn dùng đồ xa xỉ, có bán thân cũng không nổi!”

nói vừa lau nước mắt:

này ngày nào họ cũng đòi tớ đưa hóa ra, ép tớ bồi thường, còn dọa thường sẽ khởi kiện hình sự! Chúng ta là học, cậu nỡ lòng nào nhìn tớ bị đám người đó uy hiếp vậy? Tớ còn trẻ, không thể vào tù được! Tớ sự đường rồi mới tìm cậu! trộm xe tớ đã biết lỗi, giờ cũng nhận quả báo rồi, nhưng chuyện nào ra chuyện đó, tớ lỗi thì xin nhưng cậu cũng phải tớ cơn khó khăn này đã!”

Cô ta càng nói, tôi càng cảm thấy rợn người.

Nói thật, dù cho tôi đơn xe cho cô ta, và cô thật sự tìm nhà sản xuất để bồi thường, liệu hãng có chấp nhận gánh cái trách nhiệm lớn như vậy không?

Như ta nói, chưa 300 nghìn tệ trường yêu cầu, chỉ riêng bồi cho sinh viên khác cũng đủ cô ta khốn đốn.

cần phải nhảy vào cái vũng bùn này?

Đúng lúc đó là giữa trưa, sinh viên ra vào túc xá có cả shipper, nhân viên giao hàng và người qua đường.

Sự việc ồn ào như nhiên hút nhiều ánh mắt hiếu

Thấy người ngày càng tụ lại hơn, Phùng Thiên như phát huy năng lực "diễn xuất", bất ngờ thụp trước mặt tôi!

khóc lóc, nước mắt mũi mặt, dập đầu với tôi:

Nhiễm! Tớ cầu cậu! Xem như tình nghĩa bạn học, tha cho tớ lần đi!”

Nhiễm, xin lỗi, tớ không nên trộm điện của cậu. Nhưng chuyện ra chuyện đó, cậu có thể tốt bụng cho tớ hóa đơn xe không? Tớ thật sự không còn cách nào nếu không cũng hạ mình đến mức phải cầu xin như tha tớ lần này được không? Đợi tớ xử lý xong hết chuyện, những gì cần bồi cho cậu, tớ nhất định sẽ đền, sự xin lỗi!”

Nghe những đó, tôi vẫn dửng dưng như

Dưới lạnh lùng của tôi và ánh mắt chỉ trỏ tán của người xung quanh, tâm lý vốn đã gần sụp Phùng Thiên Thiên càng trở nên mong bao giờ hết.

Cuối cùng, cô không chịu nổi nữa, để lộ bộ thật:

“Cho dù thế nào, trộm là lỗi của tôi nữa, nhưng cậu không có tí trách nhiệm nào sao? Nếu không phải xe của cậu có vấn làm sao có thể mới sạc một đã bốc cháy? Làm sao thể khiến xá bị cháy đen thể ở nữa? Có bao giờ cậu nghĩ, đang ‘gài tôi không? Có khi nào đây là cái bẫy cậu đã sẵn để hại tôi không?!”

Nhìn gương mặt đầy chính nghĩa của cô ta, không biết còn tưởng là kiểu mưu thâm sâu đấy.

Nhưng đáng tiếc, cô ta tính sai

ta chặn tôi ngay dưới ký túc xá – nơi mà tất cả các nữ sinh đi ra đi vào đều là “nạn nhân” từng bị đi.

Nghe cô ta nói thế, người có đầu tất nhiên sẽ hiểu rõ ai mới là thủ phạm thực sự của vụ cháy.

thấy mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao, không ít ánh mắt nhìn tôi.

Tôi tĩnh, lạnh nhạt nói:

“Phùng Thiên Thiên, nói chưa? Còn gì thì nói hết luôn đi? Tôi nghe giờ mà chán rồi sống từng này tuổi rồi tôi chưa từng thấy ai lại đổ vấy tội lỗi đầu người như cô Ý cô là ép cô trộm đồ? Là tôi bảo đem pin về phòng sạc? Rõ ràng là cô lam nên gây họa, chuyện này thì liên quan gì đến

“Hơn nữa, cô đã trộm của tôi đã phạm pháp, hậu quả thì tự cô gánh. lúc tôi chưa tìm cô tính sổ, tốt hậu quả Chúng ta cũng không thân gì, nếu còn mặt dai dẳng bám lấy tôi, sẽ báo công an!”

May là đám người xem cũng có lương tri, sau được đầu đuôi sự việc, lập tức quay sang chỉ trích Phùng Thiên Thiên:

【Ủa? Giờ kẻ trộm còn được quyền ngược tội lên nhân à?】

【Tâm cơ như vậy, cô là tổ ong mật hả?】

【Rõ ràng là sợ trách nhiệm nên muốn kéo người khác chết chung mà! Ai bị mất xe thì người đó dê tế thần’? Lúc này mà nhận thì đúng là

【Trời ơi, đây Thiên Thiên truyền thuyết? Đúng là ‘ác cao!】

Đúng đoán, không một ai vực cô ta.

Phùng Thiên Thiên mất mặt, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, nên cố chấp níu tôi:

“Nhiễm Nhiễm, mặc kệ người khác nói gì, tôi chỉ cần tờ hóa tôi đâu bắt cậu đền tiền, có cần làm nhau đến

khoảnh khắc, tôi thật sự ngờ không là cô ta ngốc hay tôi ngốc.

Âm mưu đã một, cô ta lấy đâu ra mặt mũi để bắt tôi gánh cái rủi này thay?

Tôi mày, lạnh lùng nói:

“Tôi nhắc lại một lần nữa, cô trộm xe là sự thật, nhưng ai chứng minh được cái pin phát nổ là của xe tôi? Trên đó có khắc tôi chắc?”

Phùng Thiên Thiên há miệng không nói được câu nào, nhưng tay vẫn chặt tôi không buông.

Trời thì nóng bức, tôi lại đói, trong cơn bực bội, tôi giơ điện thoại lên đe

còn không tôi công an đấy.”

Tưởng đem sát ra dọa thì cô ta sẽ sợ.

Không ngờ, cô ta đảo rồi ngang nhiên nói:

“Tốt báo cảnh đúng lúc để họ phân xử luôn! là chủ sở hữu pin, chuyện phát nổ có liên quan tới cậu thì để cảnh sát quyết định!”

Chương trước Chương sau