Nhờ có người giúp tôi mới rảnh tay gọi được 110.
Phùng Thiên sợ tôi bỏ chạy, liền dính lấy tôi như rắn, nữa thì bám hẳn lên người tôi.
Trong lúc chờ cảnh sát đến, cô ta vẫn không ngừng thuyết phục:
“Nhiễm Nhiễm, nói cho cùng, cậu không thể thương hại tôi một chút được sao? Cậu giúp tôi hóa đơn còn lại là chuyện giữa tôi và hãng xe, quan gì tới cậu đâu? Tôi thật sự không hiểu, sao cậu cứ nhất quyết không giúp tôi? Hay là cậu mình mua phải hàng dởm, hóa đơn cũng có?”
ta lải nhải mãi, muốn làm tôi mềm lòng.
Nhưng trước khi cảnh sát tới, tôi thêm lời nào.
Chẳng mấy chốc, cảnh tới nơi.
Chiếc xe tra đỗ ngay trước cửa ký túc xá khiến toàn bộ xung quanh đều chú ý.
Phùng Thiên Thiên thấy vậy liền buông tôi lao tới phía cảnh sát:
“Chú cảnh ơi! Chú nhất định phải làm cho cháu!”
Cô ta khóc lóc kể lại toàn bộ sự việc với cảnh sát.
Tất nhiên, phần liên quan đến nguồn của cục thì cô ta lảng tránh, nói mập mờ qua chuyện.
Cảnh sát nghe xong, vẻ mặt khó hiểu, cau mày nhìn cô ta:
sao pin sạc cô bị mà lại đi đòi khác bồi phải đồ của cô sao?”
được sạc pin phòng là điều luật trường đã nhắc đi nhắc lại, cô sinh đại học rồi mà không sao? Hơn nữa cô làm nửa tòa nhà ký túc xá, phải gọi đến hai cứu hỏa mới dập gây thiệt trường sinh viên mà bị truy cứu, còn ở nói lý lẽ là Nói rõ luôn đi, rốt cuộc cầu của cô là gì?”
Phùng Thiên Thiên nghẹn lời:
“Ờm… là xe của Nhiễm, tôi chỉ là mượn xe cô ấy chạy chút thôi, ai lại xảy chuyện như vậy! Bây giờ, tôi chỉ muốn Doãn Nhiễm đưa cho tôi hóa pin.”
Tôi lập tức đầu từ chối, rồi tung ra câu chí mạng:
“Khoan đã, tôi chưa từng cho mượn hôm cô còn tự thừa nhận là đã xe của tôi, mới dẫn đến tai nạn cháy nổ này. Từ đầu đến tôi không hề liên quan, tôi là nạn nhân!”
“Cảnh cô ta cứ là pin xe tôi nên mới xảy ra hỏa hoạn, nên mới đến tìm tôi đòi hóa đơn, nhưng tôi hoàn toàn không biết gì cả! Cô ta chẳng bằng nào chứng minh pin bị nổ là của ta vu oan và mỗi ngày, như vậy có lý không?”
“Với lại tôi hỏi thêm: nếu món bị trộm của tôi có giá trị hơn 3.000 tệ thì kẻ trộm thể bị xử hình sự không?”
Nghe tôi nói vậy, mặt Phùng Thiên Thiên tái mét:
tôi không trộm đồ… không phải tôi làm…”
Lời còn chưa mấy bạn sinh viên bên cạnh đã chen vào:
【Không trộm mà tìm người ta làm gì? Buồn cười ghê!】
【Bây giờ mới nhớ ra mình không trộm hả? Hồi nãy bám riết người suốt nửa tiếng thì không nói vậy nhé cô gái!】
【Tôi quay clip toàn bộ sự rồi! Có thể chứng minh cô ta chính miệng thừa nhận đã trộm người này đi
Cảnh sát đầu:
“Dĩ nhiên, tội trộm không thể thứ, nhưng hiện giờ hai nói nhau, cũng khó kết luận. Thế này đi, nếu các bạn tiện thì cùng chúng đồn, gọi giáo viên phụ trách lập biên bản để điều tra hoặc hòa giải, đừng đứng đây làm ảnh hưởng người khác.”
Tôi lập tức đồng ý.
Phùng Thiên Thiên thì lại lùi về sau:
“Không… được… tôi không tiện…”
Tôi dùng ngón chân cũng đoán được lý do.
Cô ta biết mình phạm tội trộm cắp, sợ phải chịu trách nhiệm, càng sợ bị giam, nên không dám đối mặt với tôi.
đi ta không đi, kêu giả vờ như chưa có gì cũng không
Tình huống bế hoàn
Đúng lúc sát bắt đầu thúc giục, Phùng Thiên Thiên lại nảy ra chiêu mới.
Giữa đông cô ta lại tiếp tục "múa lần hai", quay sang cảnh sát quỳ xuống:
“Chú cảnh sát, cháu không Doãn Nhiễm đã cho các chú cái gì mà các chú lại bênh cô ta như vậy! Không phân phải trái đã muốn cháu các không tra lý vì sao cháu tìm cô ta sao? Là cô ta cố tình mua đồ dỏm để bẫy Bây giờ ký xá bị cháy, chẳng kẻ chuyện thật sự lại không phải chịu trách nhiệm hết sao? Các gọi vì dân phục kiểu gì vậy! Cháu không phải dân à?! Thật sự phải để cháu chết trước mặt các chú thì mới vừa lòng sao?!”
Cô ta càng nói kích động, vừa khóc gào, như thể mới trốn viện tâm thần
Màn trình diễn sững sờ.
Gặp người không biết xấu hổ thì đã gặp đến mức này thì thật sự mở mang tầm mắt.
là “cá lọt của hệ giáo dục bắt
Cảnh sát liếc ta, tay vào camera trên ngực:
sạc pin trong phòng ký túc đã được nhắc nhở nhiều lần là không được phép. Việc làm là chuốc lấy hậu Cô đã là trưởng phải biết trách nhiệm với lời mình nói. Ở đây bịa chuyện đổi trắng thay đen cũng vô ích. Chúng tôi có ghi hình toàn bộ việc, cô có muốn biết tội vu cảnh sát là bị xử thế nào không? Cần chúng tôi gọi giảng viên và hiệu trưởng đến cho tỉnh không?”
Phùng Thiên Thiên nghẹn lời, vội vàng bò dậy mặt đất.
Nhìn bóng cảnh sát rời đi dần, cô ta bật khóc.
ta biết, bản thân không có cách nào chứng minh cục pin phát nổ của tôi, cũng không kéo tôi vào trách nhiệm với ta.
Cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cô – đã hoàn toàn mất.
Cái trách nhiệm từ đầu đến cuối, chỉ có ta phải gánh.
Ngồi trong căng-tin, vừa cơm tôi đến chuyện vừa rồi cảnh Thiên Thiên đứng trước cửa xá mặt dày mày níu lấy tôi, nghĩ càng tức.
Tôi mở diễn trường, quay lại nhóm lớp tìm tin nhắn ta xin hóa đơn xe mấy hôm trước, rồi đăng nguyên văn lên diễn đàn.
Dù gì chuyện hôm nay kiểu gì cũng sẽ thành để bàn luận của sinh viên cả trường, chi bằng tôi “tự bốc phốt” trước, chiếm thế thượng phong.
【Mọi người hiểu không? Đúng là sống thấy lắm chuyện, ai từng thấy ăn trộm quay sang đòi nạn nhân đưa đơn để đi đòi bảo chưa? Có khác gì người yêu cũ mất tích bao lâu nhiên nhắn "Em còn đó không?" không?】
Bài vừa đăng xong, tôi lập tức nhờ bạn và bạn cùng phòng phụ bài lên, phần bình luận nhanh chóng trở nên sôi động.
【Tới giờ mới cuống cuồng, sớm biết lo thì đâu nước 】
【 hộ báo an làm rõ trắng đen, tự lại phải gánh thì ai nổi!
đề cử giải Tự Thú Xuất Nhất Năm!】
【Phùng Thiên Thiên, khi trộm có hỏi pin xe có đồng ý cậu không?】
Tất nhiên, không ít sinh viên có mặt tại hiện trường trưa nay vào hóng:
【Tôi ở hiện trường, tôi chứng! Chưa ai ăn mà tự tin đến vậy!】
【+1】
【+10086】
trong vài giờ, bài viết đã đến hàng nghìn lượt bình luận.
Phùng không nhịn nổi nữa, không hệ với tôi, đành phải chụp lại rồi gửi lên nhóm và tag tôi:
【@Doãn Nhiễm, mau xóa bài đi, vi đăng bài của cậu đã cấu thành bạo lực đấy, biết không?】
Tôi học theo cách cô ta nói:
【@Phùng Thiên Thiên, trả tiền đi, hành trộm cắp của đã thành phạm cậu biết không?】
Cả cười “hahaha” như
Cô ta chọn cách làm như không thấy.
Chẳng mấy chốc, tôi từ viên chủ nhiệm.