Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

tắt điện thoại. Một bản nhạc ru ngủ lặp đi lặp lại tới bốn giờ đầu vẫn đau như búa bổ. Tôi lê mình dậy, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
năm yêu nhau, bốn năm sống chung, thứ anh để lại ở đây chỉ còn lại hai bộ quần áo và một sổ tay cũ kỹ anh quên trên giá sách.
Những thứ khác, từ từ được anh ta mang đi từ Lục Tinh Tinh về nước. Anh ta cũng chẳng còn gọi căn phòng nhỏ ba năm bó này là “nhà” nữa.
“Em sao chưa đến? Nếu em không đến, chị sẽ giận đấy.”
Cuộc video đến từ WeChat của Lục Viễn Tu, nhưng người cầm điện thoại lại là Lục Tinh Tinh.
Trong hình, Lục Viễn Tu đang bóc tôm cho cô ta, tác vụng về, nát bươm hết. Lục Tinh Tinh cười ngặt nghẽo, vừa cười vỗ anh ta trách yêu.
cái kiểu này, chị cũng không hiểu lại có cô gái ngốc nghếch đựng em suốt chín năm.”
Cô ta xoay camera về phía mình, mỉm cười duyên dáng nhìn tôi.
“Tiểu Cẩm, A Viễn thật ngốc, chẳng biết dỗ con Cảm ơn em chăm em ấy, nhẫn nhịn em ấy bao năm qua. Sau này chị sẽ em dạy ấy, bảo em nghe lời.”
bỗng thấy buồn nôn, sống mũi cay xè, mắt hoe.
Lục Viễn Tu kén ăn, ghét tôm có vỏ, có xương, táo phải vỏ, thấy phiền. Mỗi lần ăn, tôi đều bóc vỏ tôm, xương cá, gọt táo thật đặt vào bát, đưa tận anh ta, ta mới ăn.
“Thôi đi, chị mới là nên dạy dỗ cô ta. Chị, rảnh dạy cô ta bỏ cái tính hay giận dỗi
Lục Viễn Tu liếc tôi qua màn hình, thấy mắt tôi ngấn lệ, giọng anh dịu xuống.
“Qua nhanh đi, nay toàn món em thích.”
Tôi tắt camera, bình thản nói:
“Anh tự qua đây, mang đồ anh
Nhận ra giọng điệu xa cách tôi, Tu
“Muốn tới thì tới, anh không rảnh dỗ em…”
“Tôi đợi tới 5 giờ chiều Nếu anh không tới lấy, tôi sẽ vứt vào thùng rác.”
“…”
Nửa tiếng sau, chuông cửa vang
Lục Viễn Tu mặt tôi, nhìn tôi, lặng chờ tôi mở lời
Đúng như Lục Tinh Tinh nói, anh ta không biết dỗ người khác. đây mỗi lần cãi nhau, đều là tôi nhường, anh ta, nũng dỗ
Anh ta nghĩ lần này cũng vậy.
Nhưng tôi chỉ mở cửa, lạnh nhạt nhìn Lục Tinh Tinh cười rạng tay anh ta đi vào.
Anh ta đảo mắt nhìn xung có xa lạ. Lục Tinh Tinh về nước, ta gần như không chân đến đây nữa.
Trên tường vẫn còn treo bóng bay bông “Chúc mừng sinh nhật”. Một tháng trước, tự trang căn này.
Đêm hôm đó, tôi ngồi đợi đến 2 giờ nhận được cuộc gọi vội vã từ anh ta.
Anh ta
“Xin lỗi nhé Tiểu chị muốn ngắm bình minh trên biển. Anh gửi em địa chỉ, mau tới đi, chúng ta sẽ mừng sinh nhật ở đây.”
Ngày đó, bình minh trên biển rất đẹp, còn tôi… cũng thật sự rất muốn khóc.
Không lúc họ hát chúc mừng sinh thì… ngày sinh nhật của đã từ lâu
Lục Tinh Tinh cuốn sổ tay, nhận ra là cuốn tản thời cấp ba Lục Viễn Tu. Trong đó kẹp một chiếc lá ngân hạnh khô, lật ra rất dễ.
Nét chữ mơ hồ năm 17 tuổi của Lục Tu, trong mơ có một cô gái dịu dàng, lúc nói lời tạm biệt khóc và ôm anh ta từ sau.
bởi vậy, lần đầu tiên tôi vô tình ôm ta phía sau, anh ta đã đỏ bừng tai vì hạnh phúc, dùng ngón gõ nhẹ “Em cố ý đấy à.”
Lúc đó tôi ngơ hỏi: ý gì cơ?”
“Cố tình bắt chước cách cô ấy ôm
Khi đó tôi vẫn ngây ngô nghĩ, ta đang nói tôi giống cô gái anh ta trong mơ, hơn nữa, tên tôi tên cô ấy, lại khéo đến mức giống nhau.
Bỗng Viễn Tu nhớ ra vội giật lấy cuốn sổ, đóng lại.
“Những thứ linh tinh nhỏ bừa thôi, có gì hay đâu mà
“Vậy rốt cuộc… viết lại giấc mơ, hay là… chuyện của hai người?”
Nhiều năm trôi qua, cuối cùng tôi cũng hỏi ra.
anh ta 17 tuổi, nuôi nhà – Lục Tinh Tinh – ra nước ngoài chữa bệnh, cũng chính năm đó, anh ta tỏ tình với tôi.
Lục hơi ngẩn người, mắt lạc lõng, như muốn giải thích gì.
Nhưng Tinh mặt, khoác tay anh ta, áp lên ngực mình, giọng yếu ớt: “A Viễn, chị tim được khỏe… em đưa chị bệnh viện nhé.”
Lục Viễn Tu lập tức trở bình thản, liếc tôi một cái, rồi dịu dàng đỡ cô ta đi.
“Tiểu Cẩm, đừng nghĩ linh tinh. Nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp ở ty.”
03
Sáng hôm sau, tôi nộp đơn xin lên Chủ tịch Lục.
Cẩm, cãi nhau thì cãi nhau, công vẫn quan trọng nhất. Con là tài kỹ thuật mới được công ty về, hơn dự án nghiên cứu phát triển đều trong tay Tinh Tinh không mấy thứ này, không dọa được vị của con đâu.”
Giọng ông ta mang chút nuối.
“Nghỉ đâu phải chuyện nhỏ, bao nhiêu công sức bỏ vào các dự án, mọi người đều nhìn thấy. Giờ đột nhiên nghỉ, thiệt cho ty, vừa lãng phí sự nghiệp của con.”
“Nếu cần, ta thể giúp với Viễn Tu. Người trẻ phạm lỗi sửa được.”
“Không cần đâu Chủ Tôi khẽ đầu. “Hơn một nay bận tối tối mũi, giờ chỉ thấy muốn ngơi một thời gian.”
Chủ tịch Lục bất đắc gật đầu.
“Con đúng là bị kìm hãm ở đây. Ra ngoài mở mang cũng giúp đỡ, tìm ta. Sau nếu muốn quay lại, chỉ cần gọi. Dù con với Tu nào, ta hoan
Về văn phòng, Lục Viễn Tu đang ngồi trên ghế tôi chờ sẵn. Thấy tôi, anh ta cười, đưa tôi ly sữa và miếng bánh
“Này, món em thích Sáng anh phải xếp hàng mới được.”
Tôi cúi đầu nhận lấy, hơi ấm từ ly sữa khiến tim tôi thắt lại. Trước đây, hồi còn học, tôi không bao giờ ăn sáng. Anh như vậy hại dày, nên suốt mấy năm liền, sáng nào anh ta cũng đồ ăn sáng cho tôi. Nhưng một năm qua, hôm nay mới là lần đầu tiên.
vừa định nói chuyện việc, anh ta lại tôi một xấp tài liệu dự án. Tên người phụ trách, là Lục Tinh.
“Chị vào công ty, không dự án bị người ta bàn tán. Em bỏ chút thời gian dẫn làm quen
án này theo gần một năm, mọi đã vào guồng, đối tác toàn người quen, chắc chắn không vấn đề gì. Em chị cùng làm
“Anh cũng biết tôi theo gần một năm rồi, vậy tại sao người phụ trách lại đổi thành chị ta?”
Tôi giận đến choáng váng, bấm mạnh vào lòng bàn tay để kìm lại cơn xúc động muốn hắt thẳng ly sữa vào mặt
“Đừng giận mà. Sao lại mọn vậy, em có nhiều án thế, cho chị một đã sao?”
“Chị ấy không có thành tích thì ở ty rất khó đứng vững. Dù sao là người một nhà, có cần phân rạch ròi như vậy không? Em không thông cảm cho chị ấy sao?”
Tôi nhớ ra mình đã đơn nghỉ việc, sắp rời đi rồi, nên cũng lười tranh cãi.
“Được thôi, Tổng đốc Lục. này chị ta là người phụ dự án, tôi sẽ bàn giao đầy đủ.”
Lục Viễn Tu có vẻ rất hài lòng với ngoan ngoãn ngột của tôi. Anh ta cúi xuống, ghé sát tai thầm:
“Em ngoan như vậy từ sớm thì tốt rồi.”
“Bảo bối nay đợi anh, anh qua với em, chúng ta sẽ bàn xem kỷ niệm ngày yêu nhau nên làm gì.”
Tôi đẩy anh ta ra, vừa định nói chúng ta đã chia tay rồi, tiếng cửa vang lên.
Đồng nghiệp phòng chính, Văn, bước vào, vẻ mặt khó xử.
“Dự án này chưa kỳ toán tiếp theo theo hợp đồng, nhưng quản lý muốn trước một phần tiền.”