Quản lý Lục trong miệng cô ấy, là Lục Tinh.
Lục Viễn Tu khẽ cau mày, giọng nghiêm lại:
“Chị ấy chắc chắn có kế hoạch riêng, cứ giải trước đi, có vấn đề gì tôi sẽ xử lý.”
Tôi vốn không muốn dây dưa chuyện của họ nữa, ra hiệu cho họ ra ngoài nói chuyện. Nhưng ngay lúc đó, gửi tin nhắn cho tôi.
loạt tin nhắn các địa điểm du lịch, toàn là thành phố biển.
“Tiểu Cẩm, nghe nói sắp đến kỷ ngày yêu nhau của em với Viễn. Chị đã bàn A Viễn rồi, chị cùng hai
“Em xem thích nơi nhé.”
“Mấy chuyện lịch trình cứ để chị lo, chị hiểu rõ sở thích của A Viễn nhất mà, đảm bảo hai sẽ hài lòng.”
Tôi đọc xong thấy ghê tởm, ném luôn phần đồ ăn sáng mà Lục Tu vào thùng rác.
Tan làm về đến căn hộ, vì mấy hôm liền mất ngủ nên mệt rã rời, nằm xuống ngủ
Trong cơn mơ màng, tôi bỗng bị lay tỉnh. Tôi giật mình kêu
Người kéo tôi vào lòng, vỗ lưng tôi, giọng dịu dàng xen lẫn nụ hôn lên gáy:
“Đừng sợ, đừng sợ. Ngoan nào, là anh đây.”
vùng đẩy anh ra, nhưng lại anh chặt trong vòng tay.
“Lục Viễn Tu, anh quên rồi sao, chúng ta đã chia rồi.”
“Được rồi được rồi, đừng giận nữa. Bao nhiêu nếu không anh bên em đến ngủ mình cũng sợ mà. không tin em có xa anh.”
“Em không thích chiếc nhẫn đó thì anh mua cái khác cho em, chỉ mua thôi.”
“Ba anh nói muốn nghỉ ngơi một thời gian. lúc sắp đến kỷ niệm ngày nhau, anh cũng xin nghỉ, chúng ta cùng nhau đi.”
“Lần anh sẽ bù em một buổi lễ hôn, địa điểm chọn ở biển em thích nhất, được
Anh dịu hôn lên vành tai tôi, nhưng lại nếm phải vị mặn đắng của nước mắt. Tôi không kìm được mà run lên.
“Năm năm trước mẹ tôi nhảy tự sát, tại sao anh lại nghĩ tôi thích biển?”
“Rốt cuộc… ai mới người thích biển?”
Cơ thể ta khựng lại, bàn tay vội vuốt ve mặt tôi, hôn đi giọt mắt.
“Tiểu Cẩm, lỗi… anh quên…”
Tôi bất ngờ đẩy anh ta ra.
vừa gọi ai?”
“Trên chiếc giường này, suốt bao đêm ân ái, khi anh ôm chặt tôi, rên rỉ gọi tên… rốt cuộc anh gọi Tiểu hay gọi Tinh Tinh?”
“Anh gọi tôi, hay gọi cô ta?”
Trong bóng tối còn lại sự im lặng. Tôi không nhìn thấy nét mặt anh ta, chỉ nghe thấy tiếng mình nghẹn ngào.
Điện thoại cả hai màn hình cùng sáng.
Bên anh ta, là tin nhắn của Lục Tinh Tinh. Giọng cô ta ngọt ngào,
“A Viễn~ Chị vừa thấy một bánh ngọt ngon, em đi với chị nhé? không muốn một mình đâu.”
Lục Viễn đèn, ánh mắt né tránh khi nhìn tôi. Anh ta liếc qua điện thoại tôi, chỉ thấy giao diện file công việc.
Anh ta thở dài, kéo chăn đắp cho tôi, rót một cốc nước ấm đặt lên tủ
quá mới suy nghĩ lung tung. Từ mai nghỉ ngơi cho tốt, mọi công việc anh sẽ lo bàn giao.”
Nhìn thấy tờ lịch có vòng tròn đỏ đậm tôi đánh dấu, anh ta ngẩn người, cúi xuống dịu giọng dỗ dành:
“Kỷ niệm ngày nhau, anh ở bên em. Chúng ta cùng đi chơi, đổi địa điểm khác em thích nhé.”
Tôi lau nước mắt, bật cười lạnh lẽo:
“Anh không định đi với cô chị yêu của anh sao? đi cùng để gì?”
“Em nói kỷ niệm chín năm của chúng ta, ngày quan trọng như thế, đương chỉ có hai đứa mình.”
Anh ngập ngừng rồi nói tiếp:
“Chuyện bên sẽ giải thích ràng, chị ấy hiểu chuyện, sẽ không giận đâu.”
“Quyết định vậy nhé, lắm chúng ta chưa đi lịch cùng nhau, lần này để anh xếp.”
Thấy tôi nhắm mắt không nói, anh ta tưởng tôi đã nguôi giận, mỗi lần trước. Ngủ dậy, mọi chuyện coi như từng xảy ra, và tôi sẽ lại ngoan ngoãn ở bên anh ta, nghe theo lời anh ta
Anh hài lòng xoa đầu tôi:
“Ngốc anh, đừng giận
“Ở đây đợi anh, nhớ mặc đẹp nhé.”
Tôi không trả lời, chỉ nhìn anh ta đóng cửa rời mở nhắn xem.
“Ngày 21, tôi sẽ đến đón
“Kèm đây là tài liệu về các dự án quốc gia công nghệ cao của công ty, nếu có gian em xem qua, xem có án nào phù hợp với định hướng của em. Nhưng cũng đừng mệt quá, khi em tôi sẽ giải thích và sắp xếp kỹ lưỡng.”
05
tôi còn đúng một tuần sau.
Để tránh phải tiếp thêm với Lục Tu, trời tôi đã dọn cần thiết, thời chuyển sang nhà Tô Văn ở.
Tô là bạn cùng cấp cô ấy biết rõ đã dựa dẫm Lục Viễn Tu thế nào, nhưng không hề hay biết chuyện của Tinh Tinh, nên không hiểu vì sao tôi chia tay ta.
“Tiểu Cẩm, chín năm tình cảm, cậu thật nỡ sao?”
Vừa nhặt tờ khăn giấy vứt đầy đất, vừa nhẹ giọng an ủi tôi.
“Không thì sao? Đến lúc phải buông, thì buông.”
Chín năm yêu nhau, tôi không đau
Nhưng một thịt thối rữa dính trên người, cho đau đến mấy cũng cắt bỏ. Dù chặt tay cầu tôi cũng hối tiếc.
Huống hồ, tình cảm này… có thật sự đẹp như tôi từng nghĩ?
Khi lớp sơn ngọt ngào bị bóc ra, mọi nhìn lại đều đã dấu hiệu từ
Mùa hè năm tôi 17 trong lớp đang chiếu phim – Trái tim rung động”, tôi úp xuống bàn khóc.
Anh đầu lại, nhìn tôi rất lâu, thì thầm:
“Tiểu Cẩm, hình anh thích em rồi.”
Trong bóng tối, nhìn thấy gương anh ta, vừa nghiêm vừa lo đôi đen láy, long lanh như phản chiếu ánh trăng.
Tôi cười trong nước mắt, ngơ ngác thành bạn gái anh ta.
Sau kỳ thi đại thi ngoài dự đoán, đã rất lâu trên vai anh ta.
ta mắt cũng hoe, nhưng đêm đó vẫn thức trắng tra cứu tài liệu, tôi đăng ký vào ngôi trường tốt nhất có thể cho nguyện vọng của trường cách xa anh ta cả ngàn cây số, tận Nam Thành.
Anh ta nói: Cẩm, dù có anh hay không, tương lai em vẫn là trọng nhất. Chuyện của chúng còn dài, không cần để tâm đến mấy ngày ngắn
Cứ nửa tháng, anh ta lại bay tới Nam Thành thăm tôi, mưa gió không ngăn nổi.
Nhưng sau này, khi tôi dẫn anh ta tới buổi họp câu lạc bộ, người hỏi chúng tôi có phải mối tình đầu nhau không, lập tức gật đầu, anh ta lại lảng tránh, không dám thừa
Năm ba đại ba tôi ngoại tình ly mẹ tôi lâm bệnh nặng rồi tự tử nhảy xuống biển. bị trầm cảm nặng, anh ta bất chấp bố mẹ phản đối, bảo lưu kết tập, tới Nam Thành ở suốt một năm.
Nhưng mùa ấy, hôm tôi đi khám định kỳ cuối, anh ta đột nhiên biến mất không lời từ biệt. Tôi lo lắng đến mức báo cảnh tìm người, ngày hôm mới nhận được tin của anh ta. dung rất gọn:
“Có người thân quan trọng đang nước ngoài bệnh, anh phải đó một thời gian.”