Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

“Ngày đính hôn, anh chị ta khoác tay vào, anh nghĩ gì đầu?”
“Anh hy vọng chúng ta lâu dài bên hay lấy tôi để làm một buổi lễ cho cô
chị ta không phải chị của người thể kết còn có chín của chúng
tôi khóc, nước mắt tuôn xuống không cách nào kiềm
Anh ta sững người, lắc đầu liên tục.
“Không. Quá khứ… thể nào giả định được.”
“Những ngày em rời xa anh, anh đau như mất mới hiểu, người quan trọng nhất, người anh không thể mất, chỉ có em. Chín năm bên nhau đã trở thành một phần không thể tách rời trong cuộc đời anh.”
“Anh có thể cho em câu trả lời ngay bây giờ. Người anh muốn là em, người anh muốn sống cùng cả đời cũng chỉ có em.”
“Người anh muốn sinh dưỡng cái là em, anh muốn ở bên khi già yếu cũng là em.”
cần em chịu quay lại bên anh sẵn sàng trả bất cứ giá nào.”
ta khóc, rẩy đưa tay muốn lau nước mắt tôi.
xin em, hãy tha thứ, cho thêm cơ
Tôi đầu, cắt lời anh ta.
“Anh chưa hiểu sao? Tôi hỏi anh những câu phải vì tôi cần câu trả lời. Bởi chính sự trốn tránh, do dự của anh khi đã là trả lời.”
“Những anh không đối diện chất cũng chính là lý do tôi phải rời đi.”
“Trước đây anh tốt tôi thế, tôi cũng từng nghĩ, chúng ta là quan trọng với nhau. Suốt năm qua, tôi luôn hỏi, trong anh, tôi quan trọng hơn, hay Lục Tinh Tinh quan hơn.”
“Có phải vì tôi không đủ rộng lượng, nên không chịu nổi anh luôn đặt ‘người chị’ đó lên trên tôi?”
“Nhưng giờ tôi đã hiểu. Tôi không còn biết, rốt cuộc anh yêu ai nhiều hơn, phải chọn, anh sẽ chọn ai.”
“Thực tế là… tôi không thể chấp nhận. Vì sao trong tình đậm này… lại luôn có thứ ba?”
“Tôi tha thứ cho anh năm 17 tuổi còn khờ dại. Nhưng suốt chín năm bên nhau, đã có vô số hội để kéo trái tim mình trở lại, không làm. lẽ anh mãi mãi không thành sao?”
“Tình yêu… chỉ có chỗ cho hai người. Anh không biết
“Anh nhưng vẫn như vậy. Là vì anh không hiểu lòng mình, hiểu rồi muốn chìm đắm?”
“Lục Viễn Tu, tôi khinh
Anh ta cứng đờ, không nói thêm được gì, như bị đâm trúng chỗ hiểm, chỉ còn lại một xác rỗng tuếch, đứng vô hồn.
Những lời cần nói với tư cách yêu, tôi hết. Nhưng có những người, dù không còn, vẫn không cam tâm rời
Viễn dọn tới sống gần chỗ tôi. Sáng mở cửa, anh ta cũng đứng đó, tay cầm bó hoa và hộp đồ ăn sáng, miễn cưỡng nở nụ cười: “Chào sáng.”
Anh ta theo tôi lên xe buýt, chiều đứng chờ trước cổng công ty. ta gầy rộc đi, tiều tụy, mức đồng nghiệp bị kẻ biến bám theo, suýt báo cảnh sát.
Không biết học ở anh ta bắt đầu nấu ăn. Trưa nào đổi món đem đến, tôm đã bóc vỏ, gỡ xương, hoa quả đã gọt vỏ.
Tất cả đều vào thùng
tình trạng này không kéo dài lâu. Một tuần sau, Lục Tinh Tinh xuất hiện.
Cô ta đỏ mắt, níu tay áo Lục Viễn Tu, đứng trước cửa nhà tôi. Hai người dường nhau, anh ta coi.
không muốn ý, nhưng Tinh Tinh chạy đến chắn đường tôi.
“Cố Tiểu Cẩm, cô có thể đừng ích kỷ vậy không? Đã chia tay rồi thì đừng quấn lấy Viễn nữa. Em ấy còn có cuộc sống, gia đình. em ấy suy sụp thế này vui lắm Cô chỉ biết kéo em ấy xuống, cô có cách gì ở bên em
Bộ dạng cô ta đáng thương như thể tôi đã làm xấu xa với cô ta
“Lục Tinh Tinh, cô không có tư cách nói với Tiểu Cẩm như vậy.”
Lục Viễn Tu hét lên từ xa, khiến cô ta lặng, nước mắt lã chã, nhìn ta đầy khó tin.
Tôi ghê né khỏi ta.
anh ta, hai không liên quan đến tôi, không hứng thú. làm gì thì làm, đừng xuất hiện trước mặt tôi, ghê tởm. Đừng đứng trước nhà tôi làm chó canh cổng.”
“Cô…”
Lục Tinh Tinh giận đỏ mặt, chỉ tay tôi, không nói lời, theo bản quay sang tìm đỡ từ Lục Viễn Tu.
Anh dịu giọng, nhưng ánh mắt lại chỉ dõi theo tôi.
“Chuyện của anh, liên quan đến em. Hôm nay phải rõ ràng.”
Anh ta bước tới, quỳ xuống trước mặt tôi.
Lục Tinh Tinh khóc lóc lao tới anh ta, nhưng bị anh ta đẩy ra.
Anh ta nhìn tôi, trong mắt là vô vàn hối hận.
“Anh và Lục Tinh này, chỉ là chị em, sẽ không bao giờ vượt quá giới hạn.”
Lục sụp xuống đất, gào khóc tuyệt vọng:
“Không phải vậy! A Viễn… chị là người yêu em nhất!”
“Rõ ràng là đầu tiên gặp em, từ nhỏ đã ở bên chúng phải mãi bên nhau!”
“Em không thể bỏ rơi
Nhưng Lục Viễn không buồn để tâm, ánh mắt chỉ dõi theo tôi.
“Tiểu anh xin lỗi vì tất cả những đã làm. Xin em cho quáng, kiêu ngạo của anh.”
“Anh thề… sẽ bao giờ kỳ ai xen vào giữa chúng ta nữa. Em sẽ luôn là ưu tiên lớn nhất của
Tôi thở dài, không quay lại.
“Về đi, Lục Viễn Tu.”
chúng ta… đã không thể nữa rồi.”
09
Cuộc sống bận rộn phong phú.
Ở thành mà tôi từng sống bốn năm, khi không còn để phải lo tâm hồn tôi lại tự do và rộng mở hơn cả thời
Lục Viễn Tu ở Nam Thành thêm nửa cho tới khi tôi cuộc gọi từ Chủ tịch Lục.
Cẩm, bác không làm phiền… nhưng cháu có thể khuyên Tu bác không?”
đàn ông trung niên từng mạnh mẽ ấy giờ đây nghe mệt mỏi, tiều tụy.
nhân không chỉ vì sa sút của Lục Viễn Tu, mà lớn là vì Lục Tinh Tinh.
Sau quản dự công ty, cô ta biển thủ ô, làm đứt gãy chuỗi vốn, nhiều dự án đình trệ.
Vì không đủ lực nên bị cha nuôi lại không thể níu được Lục Viễn Tu, tâm lý cô ta ngày càng vẹo.
Cô ta đăng ảnh đính hôn Viễn Tu, phủ mối quan hệ chị em, tuyên bố họ người yêu mật. Tin tức leo lên hot search, luận rủa vi loạn luân, khiến tập đoàn Lục thị lao đao, giá cổ phiếu lao dốc, đối rút lui, công ty bên bờ phá sản.
Dù gia đình Lục đã nhiều lần lên tiếng đính vô ích.
Cuối cùng, Chủ tịch Lục buộc phải cô ta nước ngoài quản thúc, cắt toàn bộ kinh tế và tự do.
Trước ngày rời tôi gặp Lục Tu cuối.
Bên ngoài quán phê, cơn xối xả trên đường đầy hoa.
Anh ta nhìn tôi, ánh mắt lóe lên niềm vui khó giấu, lảm nhảm những niệm xa xôi.
Chỉ tiếc, giác háo hức năm ấy, khi cùng nắm tay chạy khắp phố, đã không còn.
“Tôi sắp sang châu Âu.”
Dự án nghiên cứu của Tri Ý đã chuẩn bị xong, đối tác và chuyên gia đều là đỉnh cao giới.
Những năm tới, tôi sẽ bôn ba khắp bước vào tương lai rực rỡ của mình.
Anh ta sững lại, cố cười.
mừng em.”
“Ra nước ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Anh… anh thể sang thăm không? sẽ không làm phiền…”
“Lục Viễn Tu. nên về thôi.”
Tôi nhìn bầu trời hửng sáng
“Tôi có con đường mình, anh cũng có trách của anh.”
Nước anh ta rơi chã.
anh chưa bao nghĩ mình sẽ sống trong một tương lai… không có em.”
Tôi không đáp.
Thời luôn công bằng. sẽ mỗi chúng đến đúng nơi mình phải đến.
Có vượt đau đến lai rực rỡ. Cũng có rơi vào vực sâu, cả đời còn lại chỉ biết chịu đựng nỗi đau âm ỉ vô tận.
Anh ta theo bóng lưng tôi, cố vẫy tay, giống như vô số lần trước đây, khi anh ta vượt nửa đất nước đến bên tôi trong chốc lát cuối tuần, rồi vội vã đi.
Chỉ khác là, lần này, anh ta là người đứng lại tiễn tôi.
Dưới bầu trời xanh ngắt, nơi hoa gạo đỏ rực nở đầy.
Những lời tôi thầm nhủ lòng.
Đã còn là:
“Em nhớ anh lắm.”
Mà đã trở thành:
“Tạm biệt, không bao giờ gặp
Chúc tôi kiên cường, hiên ngang.
(Hết.)