Năm cuối đại học, anh ta rõ ràng có thể nhận gia đình sang ngoài học tiếp, mà lại do từ chối, chọn ở lại cùng tôi, ngày đêm luyện, chỉ để có thể thi cao học vào cùng trường với
ta nâng mặt tôi dịu nói: “Tiểu tốt nghiệp xong chúng ta kết hôn nhé, mãi mãi bên nhau.”
Nhưng hôm anh ta cầu hôn, tôi bè dẫn ra bờ biển. Niềm háo hức ban đầu dần bị mòn khi phải chờ đợi quá
Khoảnh thấy anh ta khoác Lục Tinh Tinh bước tới, bóng bay lớn trên tay tôi vuột tay, bay lên bầu trời.
Tôi những trái tim màu hồng, viết đầy chữ “Hạnh mãi bên nhau” lơ trên đầu anh ta và người phụ nữ
Cô ta lao vào lòng anh ta, mặt thốt lên: “Lãng mạn quá A Viễn~”
Lục Viễn Tu mỉm cười cưng chiều cô ta, chẳng hề chính.
vốn không phải buổi chào đón cho cô ta. Tôi cũng không phải nhân phụ thả bóng bay cho cô
khắc ấy, tôi chợt nhận mình chẳng khác nào một ngoài cuộc, lạc lõng trong câu tình của người khác. nhã đến mức không biết giấu mặt vào đâu.
06
Những ngày rảnh rỗi qua rất nhanh. Vì phải bàn giao công việc, tôi vẫn giữ liên lạc với hai người Lục.
Lục Viễn Tu thỉnh thoảng nhắn cho nhưng ngoài việc, không trả lời.
Tô ngày nào cũng than phiền về Tinh Tinh.
“Suốt ngày lo selfie, đăng khoe khoang, không làm gì còn thích lên người khác.”
Trang nhân của cô ta mỗi ngày đều đăng 9 ảnh, toàn là khoảnh khắc mật bên Lục Viễn Tu, dự ăn uống vui chơi.
phần bình luận chỉ toàn những lời nịnh hót: “Đại tiểu thư và gia thật đẹp đôi.”
Tô Văn mắt, lại: “Mỗi lần giới chị ta với đối tác, Viễn lôi thành tích cậu ra để nâng bi, bực thật.”
Tôi dọn hành lý, chỉ mỉm cười. Có lẽ vì háo hức cho chuyến đi sắp tới, lòng tôi hoi cảm thấy nhẹ nhõm.
“Thôi kệ. chỉ vài câu tâng bốc mà thành có thành của họ, chúng ta còn nỗ lực làm gì? Lời nịnh nọt của giới kinh doanh chỉ là gió thoảng. Khi đụng đến lợi thật sự, vẫn là mạnh được yếu
Mở cửa, nắng chói chang ùa vào phòng.
Ngày 21 tháng 6 năm trời hiếm hoi đẹp đến vậy.
Người đang đợi tôi ngoài kia, cũng người bạn bao năm mới gặp lại.
Anh khoác áo phông rộng, dáng vẻ lười biếng, nở nụ cười rạng rỡ chạy tới xách lý giúp tôi.
“Lâu rồi không gặp, Tiểu Cẩm.”
Mái tóc đen rủ xuống, gương mặt sẽ, đôi mắt sáng lánh, vẫn mang nét thiếu niên ngày đầu gặp gỡ.
rồi không gặp.”
Lâm Thanh Ngôn, sư huynh cùng ngành, tôi
ai ngờ, người đàn ông ngượng ngùng này, lại là tài kinh doanh có tiếng trong
Công ty công Tri Ý do anh thành lập, mất ba đã vươn thành tập đoàn đầu ngành, nhận được vốn đầu tư lên hàng chục tỷ.
Máy bay rung lên khi kết thúc tăng, anh đầu, nhẹ giọng nói bên tai tôi:
“Yên tâm, tài nguyên và đãi ngộ của Tri Ý đều là nhất. Những gì chúng tôi có thể cho em, sẽ nhiều hơn nhà họ Lục rất nhiều.”
07
Ngày kỷ niệm chín năm yêu nhau, Lục Tu đặc biệt mua một bó hoa dành dành – loài hoa tôi yêu thích nhất.
Ánh nắng rực rỡ. ta đứng trước cửa căn hộ, hà mùi hoa, đưa tay gõ cửa.
Không đáp.
Anh ta mở cửa, bên trong đến đáng sợ.
Chỉ lại tờ nhớ dán kín tường, ghi lại những mảnh cảm xúc rạc suốt bốn năm qua.
Trên những tờ giấy nhớ ấy, là những dòng tôi viết khi ra khi tan làm nhà, khi lễ khi ngẩn ngơ…
Nhớ anh.
Yêu anh.
Chúc anh mỗi ngày đều vui.
Mãi mãi bên nhau.
Gió thổi những cảm xúc đó hàng ngàn bướm tung bay, gào chất vấn anh ta một cách điên cuồng.
Ba ngày sau, tôi đang tham dự thảo kín cùng các gia trong giới Nam Thành cùng Lâm Thanh
Cuộc gọi từ Văn đến, tôi không kịp máy. Tới tối, thúc hội thảo, mới tin nhắn của cô ấy.
“Tiểu tớ thật sự xin lỗi.”
“Lục Viễn Tu điên nơi, cậu ta lục tung tất cả người quen của cậu, còn nếu tớ không nói sẽ đuổi việc tớ… Tớ đỡ nổi…”
Ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp gương mặt của đàn ông ấy.
Lục Viễn Tu đứng tôi.
Tóc anh ta rối mắt thâm cằm lởm chởm râu.
Tiểu Cẩm.”
ta gọi tên run rẩy, đầy dữ.
Tôi giải thích với Lâm Thanh rồi dẫn anh ta sang phòng tiếp khách bên
“Vì sao em chặn anh?”
“Chúng ta đã chia tay rồi.”
Anh ta ngờ nắm chặt tay cuống cuồng như thể đang giữ lại một ly rượu sắp vỡ.
“Anh không ý.”
Tôi bật cười:
“Thế lúc anh vì người khác mà bỏ rơi tôi, làm thương anh có hỏi tôi đồng ý chưa?”
Có tiếng gõ cửa nhẹ.
“Tiểu Cẩm, cần anh giúp không?”
Giọng Lâm Thanh Ngôn vang lên, thấy tiếng cùng tiều của Lục Viễn Tu, anh lo lắng cho tôi.
mỉm cười lắc đầu.
“Được, có gì cứ gọi anh.”
Lục Viễn cười gượng, chỉ tay về bóng lưng anh ấy, răng hỏi:
“Em rời bỏ vì hắn ta sao?”
“Từng lần anh bỏ rơi tôi, có phải vì Lục Tinh Tinh không?”
Anh ta im lặng, trả lời. Còn tôi, lòng bỗng trở nên sáng rõ.
“Anh thì nhưng tôi thì không.”
Nghe câu trả lời, giọng anh trở yếu ớt:
“Tiểu Cẩm, anh biết, thời gian qua anh đã bỏ bê xúc của em, làm nhiều chuyện khiến em đau lòng. Anh lỗi. Em muốn nghỉ việc, muốn công ty khác, anh chưa bao giờ ngăn cản em. em không thể biến mất như vậy, để anh không tìm thấy em. Anh phát điên rồi.”
Tôi tĩnh rút tay về, không tin nổi:
“Anh cũng biết lo lắng sao? Anh đã lần mất không lời, bỏ lại chỉ vì Lục Tinh Tinh, anh có từng nghĩ tôi đã tuyệt vọng thế nào không?”
Đôi mắt ta run lên, giọng nghẹn ngào:
“Tiểu Cẩm, anh thừa nhận, anh làm em đau lòng… nhưng anh chị ấy… mãi mãi chỉ là chị chúng tôi không thể ở bên
Tôi cười anh ta:
“Không thể, không muốn, hay không dám?”