“Tô Thanh Ninh, cố lên cố lên, mày là giỏi nhất!”
“Dũng cảm lên Ninh, tiến về phía trước!”
Sáng sớm tinh mơ, tôi bị tiếng cổ vũ của Tô Thanh Ninh làm ồn đến tỉnh giấc.
Đây là thói cô ta nuôi dưỡng. Mỗi sáng năm giờ đúng, cô ta lại nhảy nhót chạy tới trước tự cổ vũ bản
Thế nhưng, sau khi cổ vũ xong, cô ta ngáp ngắn ngáp dài, leo lên ngủ tiếp, tới tận tám giờ năm mươi mới ăn sáng.
Tôi đã từng nhắc nhở Tô Thanh Ninh vô số lần, đừng có làm ồn sáng sớm, nhưng cô ta vẫn cứ làm theo ý mình.
Không thể nhẫn nhịn thêm, tôi đẩy cửa phòng cô ta ra:
“Tô Thanh bây giờ mới năm giờ, cô có nhỏ giọng chút không?”
Thanh Ninh phải dậy sớm trang điểm học Tịnh Tịnh, không hiểu
Tô Thanh trừng to, một ánh nhìn mà cô ta tưởng rũ.
Tiếc lực quá đà, y như mí mắt cô ta co giật.
Trán tôi nổi đầy gân xanh, phải gồng hết mới kìm được cơn giận không thẳng vào cô ta.
Có lẽ thấy tôi tức thật rồi, Thanh Ninh bĩu môi, dài:
“Được được rồi, tiểu thư Tịnh Tịnh đã lên tiếng thì người ta chỉ nghe thôi.”
ta váy công chúa chạy lên giường ngủ tiếp, lại tôi trần đứng trước như
hít sâu một hơi:
nhớ cho rõ, lần sau mà còn làm phiền giấc ngủ người tôi sẽ không khách sáo
bỗng phồng lên một ụ nhỏ, Tô Thanh Ninh đầu ra, đôi mắt đầy
xấu bản thân làm heo lười mà còn không cho Thanh tiến bộ, người ta khóc mất, hu hu~”
“…………”
Cứng rồi, nắm đấm tôi cứng cả
Lần này, tôi không kìm được cơn giận, giơ tay tát thẳng vào mặt cô ta.
02
Trên bàn ăn, ba mẹ tôi cũng nhận ra sự khác thường của Thanh Ninh.
Cô ta trên mặt vẫn còn in dấu bàn đỏ rực, đôi mắt sưng trông y một con thỏ nhỏ ớt đáng thương.
Mẹ tôi gắp cho cô ta một chiếc há cảo tôm, giọng điệu dịu
“Thanh Ninh, sao lại khóc vậy con?”
Tô Thanh Ninh liếc tôi một đầy đắc ý, rồi lập tức đổi sang mặt đáng
“Dì ơi… Tịnh Tịnh đánh con… mặt con đau lắm… nấc…”
Vừa khóc, cô ta vừa nấc cục, hai nắm tay còn lên khua khua trong không khí.
Mẹ tôi đặt đũa xuống, nhìn tôi nghiêm
“Tần Tịnh, rốt cuộc là chuyện
Tôi liền kể lại đầu đuôi sự việc, không quên nhấn chuyện Tô Thanh Ninh phạm tôi.
Thật ra cả nhà tôi đều quen ngủ muộn dậy muộn, ba mẹ tôi đã bị cô ta làm phiền suốt một thời gian dài, khổ sở không kém.
Nhưng họ là người lớn, ngại không nói
giờ tôi thay họ dạy dỗ cô ta một trận, cũng coi như xả giận giùm.
nhiên, mẹ tôi chỉ trách mắng tôi vài rồi bảo tôi xin lỗi cô ta.
Dù sao cũng chỉ là miệng, tôi nhanh một câu “xin lỗi” rồi tục đầu ăn cơm.
Tô Thanh Ninh tức đến sôi máu, khuôn mặt đẹp cũng vì thế méo
Mẹ tôi nhận ra mình có hơi vị, liền dịu giọng:
“Thanh Ninh, trưa nay con muốn gì? Dì sẽ cố gắng làm cho con.”
Cô ta không sáo, nào là “nấm sốt gạch cua”, “hải sâm om”, nhồi nếp”… liệt kê liền một hơi năm sáu
Hoàn toàn không để ý đến nụ cười cứng đờ của mẹ tôi và mẹ cô ta.
Quên chưa nói, Thanh Ninh là con gái việc, vì chuyện học nhờ nhà tôi.
Ban đầu ba tôi không muốn đồng ý chuyện phiền phức này, nhưng giúp việc khóc lóc lể đủ điều, ba mẹ tôi mềm lòng nên mới cho ở lại. Ai lại rước về vị tổ tông
Mẹ tôi nhanh chóng lấy lại tĩnh, cô ta muốn ăn gì ăn, dù sao nhà cũng nuôi nổi.
Nhưng cô ta thì tất các món luộc xào hấp đều phải tay làm, năm sáu món một cũng đủ mệt chết.
“Được rồi, đừng được đằng chân lân nữa!” – giúp việc trừng mắt cảnh cáo Tô Thanh
Cô ta chu môi, xoắn người như cái bánh xoắn:
“Không dì đã đồng ý rồi Bụng Thanh Ninh đói xẹp lép rồi, con ăn mấy đó cơ!”
Ánh dì giúp việc như muốn lửa.
tôi vội vàng dịu:
Tô, con bé lâu mới gọi chị làm mấy món nó thích ăn nhé, phiền chị quá.”
“Đã làm nhiều món buổi trưa rồi, nay làm đơn giản thôi. Lão Tần mang về mấy con thỏ rừng, lý rồi món thỏ cho tối nhé.”
Ai ngờ, mắt Tô Thanh Ninh mở to tròn xoe:
“Không được!”
không khí lập tức cứng lại, cũng sững người.
Tô Thanh Ninh vội vàng chạy bếp, ôm lấy thỏ rừng xám, đầu nó đầy yêu thương:
“Thỏ con dễ thương như vậy, sao người có ăn thịt thỏ được chứ?”
Tôi không được mà bật lại:
“Cô bị kinh à? tôi muốn gì liên quan quái gì cô, bớt chuyện đồng đi.”
Tô Thanh Ninh ép ra vài giọt nước mắt, nói giọng thương:
“Dì ăn gì thì con không quản, thỏ con là một mạng sống mà! Dì dì cũng không nhìn thấy bé thỏ đáng yêu biến món lạnh lẽo bàn phải
Mẹ tôi muốn.
Nhưng mẹ ngại nói thẳng, chỉ lảng đi, dặn dì giúp việc:
“Đừng quên lời tôi
ác độc! Không ăn thỏ con!” – Tô Thanh ôm chặt con thỏ, kệ nó giãy giụa điên cuồng. – “Thanh Ninh và thỏ con sống chết có nhau, nếu muốn ăn thỏ con thì phải bước qua xác Thanh trước!”
Sắc mặt ba mẹ lập tức lạnh xuống.
Dù dì giúp việc chậm hiểu đến đâu nhận ra không khí không liền cúi đầu lỗi lia lịa.