Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Nhưng Tô Thanh Ninh được nước lấn tới:
“Mẹ, đừng xin lỗi! Không ai được phép chà đạp mạng sống thỏ con trước mặt con, kể cả chú và không!”
Cô ta nghĩ hành động đó thật đáng yêu.
Nhưng trong mắt người chỉ cô ta có bệnh.
cười khẩy:
“Mạng thỏ thì là mạng, còn tôm thì không Thế mấy con gà, vịt, cá mà cô ăn, chẳng chỉ một mạng thôi sao?”
thì ngon lành, không nghĩ đến việc bảo vệ heo, bò, cừu đi?”
cứng họng.
Cuối chỉ nặn ra được một câu: “Cậu thật xấu tính!”
thỏa lau
Chỉ vậy thôi sao?
Ba tôi quay sang bảo dì giúp việc:
trưa nay không cần gì hết, tôi với vợ và con gái sẽ ra ngoài ăn. Nhưng tối phải món thỏ cay, chúng sẽ ăn.”
Dì giúp dám nói nhiều, chỉ gật đầu.
Trước khi đi, tôi bắt chước giọng Tô Thanh Ninh:
“Nhớ tạm thỏ con của cô đi, nay thỏ con sẽ thành món ăn hết đó~”
Tô Thanh Ninh tức đến phát điên, suýt nữa siết chết con thỏ trong
không bỏ qua ánh nhìn ác lóe lên trong mắt cô ta.
Chiều năm giờ, tôi và ba mẹ về nhà.
Dì giúp việc hớt hải ra
“Ông, cô… ba người vội vào, trong nhà hơi bừa bộn, để dọn xong đã.”
Ba tôi cười giận: “Chẳng bắt tôi đứng ngoài mãi?”
Thấy ta mặt mày hoảng, tôi liền chen vào nhà xem sao.
Và chết sững cảnh tượng trước mắt —
Ba bốn con thỏ đang nhảy trên ghế sofa, gặm nát bộ ghế gỗ đẹp đẽ thảm
Trên thảm đầy những vệt ố vàng lẫn cục thỏ tròn xoe.
Tôi chạy thẳng ra sau, những luống mẹ tôi cẩn thận trồng bị gặm sát gốc, bãi cỏ thì loang mấy con thỏ còn lại đang lăn lộn, cào bới bừa bãi trên đó.
Kẻ gây họa nghiêng đầu, cười ngây
“Không cẩn thận thỏ thỏ mất rồi… Chú dì sẽ không giận ta
04
Tôi giận điên xông lên tát Tô Thanh Ninh hai cái liền.
Cô ta thét lên chói tai, dứt khoát vứt bỏ lớp giả vờ, lao vào cấu với tôi.
từ nhỏ, vì ba mẹ lo tôi bị bắt nên cho tôi mấy năm. Với tôi, chẳng khác nào gà con.
nhiêu cơn giận trước giờ không có xả, tôi dồn hết lên người cô ta, tiên đá mạnh cho cô ta ngã xuống, rồi liên tiếp mấy cái.
Đến lại, khóe môi cô ta rỉ mặt sưng như đầu heo.
“Thanh thỏ con nghiệp muốn mở ra mát mẻ… Ai ngờ chúng lại chạy loạn hết cả, đều tại Thanh Ninh ngốc, đánh cái đầu ngốc này!”
Vừa nói, cô ta vừa giơ nắm phang mạnh đầu mình.
Dì giúp việc đau lòng đến đỏ mắt:
“Ông chủ, gì Thanh Ninh chỉ là một đứa trẻ, ông cứ thư nhà mình đánh con bé như vậy sao?”
Nghe đến ba lạnh mặt.
Tôi tranh thủ lên tiếng:
“Ba mẹ, phải bắt Tô Thanh Ninh thường!”
Ba mẹ tôi nhìn nhau, ba tôi tay:
“Chuyện này xét cùng cũng là lỗi của nó. Nếu con thực sự muốn truy cứu, thì tính xem thiệt hại bao nhiêu tiền
Dì giúp nghe vậy, sắc mặt tái nhợt.
Tô Thanh Ninh còn định mở miệng, bà ta vội kéo giật cô ta lại:
“Ông đúng. tôi sẽ nó thật nghiêm.”
Nhưng tôi vẫn không nuốt trôi cục này.
Thấy vậy, mẹ tôi vội kéo tôi sang một bên, giọng:
“Dù gì con cũng không thể tiện đánh Nếu chuyện này lan ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.”
“Nhưng…” vẫn uất ức.
Tôi khi ra tay.
Nhưng rõ ràng, cả hai lần đều là do Tô Thanh Ninh khiêu khích trước.
Một lần mắng tôi là con heo lười, lần thả thỏ phá hoại đồ đạc, ai dám nói cô không ý?
Mẹ lắc
“Mẹ nói chuyện với mẹ nó. lần mẹ tuyệt đối không tha.”
Thấy mẹ đã quyết, tôi cũng không nói thêm.
Cuối cùng, lũ thỏ vẫn đem lên bàn
thỏ còn có thỏ khô, thỏ kho đủ cả.
Tô Thanh khóc đến mức như cha chết vậy.
Còn tôi, ăn càng thấy
đó, cô ta chính thức coi là thù.
05
Không lâu sau đó sinh nhật mười tám của tôi, ba tôi đặc biệt đặt một rất lớn. Hộp bánh cũng vô cùng đẹp, bên trên thắt nơ bướm nổi bật.
Tô Thanh vừa bước vào nhà đã thẹn thùng dậm chân:
“Wow, bánh kem to quá! Chú làm sao biết Thanh Ninh thích ăn bánh vậy? Con ăn hết luôn~”
Nói rồi định đưa tay gỡ nơ ra.
Ba tôi vội ngăn lại, nghiêm giọng:
“Đây là sinh nhật Tịnh, con đừng đụng vào.”
Trong mắt Tô Thanh Ninh lóe lên tia ghen tỵ, nhưng ngay đó liền khóc nấc lên:
“Tịnh Tịnh thật phúc, sinh có bánh kem to để ăn, có váy xinh để mặc… sau cũng là sinh nhật mười tám tuổi của con, nhưng con chẳng có gì cả…
Ba tôi bị cô ta khóc làm nhức đầu, đành sinh cô ta, ông cũng sẽ đặt bánh kem cho.
Tô Thanh Ninh lúc này mới ngừng khóc, mắt chớp chớp nhìn ba tôi đầy tình
“Cảm ơn chú~ Ninh thích chú
Ba tôi rùng mình, buổi tối chỉ ăn hai miếng bánh rồi cớ phải làm việc, luôn vào thư phòng.
Tô Thanh Ninh giành miếng nhiều kem nhất, lưỡi liếm kem như mèo con liếm nước, đầu lưỡi au phủ đầy kem.
Nhìn chẳng ra thể thống gì.
Tôi không nhịn nổi, ta một cái
“Cô không thể ăn uống đàng hoàng được à?”
Tô Thanh Ninh liếm vòng để kem dính đầy quanh cười khúc khích:
“Người lớn mới dùng nĩa, bé cưng phải ăn tiếp bánh và kem cơ. Trừ
Cô ta đầu: “Cậu đi lấy nĩa baby cho người ta.”
Tôi bật cười khẩy:
“Nĩa Tôi khuyên cô tốt nhất khỏi ăn đi, đỡ phải ị ra phân baby!”
Tô Thanh Ninh mặt tím gan heo:
“Cậu… cậu quá đáng lắm! méc chú, không thèm nói chuyện với cậu nữa!”
“Muốn méc thì méc.” Tôi chẳng cô ta.