Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 4

“Mẹ, sao không đuổi mẹ con họ đi? họ còn đồ xấu xa thì sao?”

thở dài:

“Dù sao nó cũng còn nhỏ, lại sắp thi học. Làm người, nên chừa cho người một con đường lui, biết nó sẽ hối cải.”

Tôi nghẹn lời.

Hối

Khó nói được.

08

Từ hôm đó, Tô Thanh Ninh ngoan ngoãn hẳn.

Ít là trên mặt.

Ba viện công bận rộn, không về nhà. Mãi đến khi mẹ tôi đi công tác về, mọi thứ mới trở lại bình thường.

Ninh lúc ấy trông như sụp đổ, ánh mắt cô ta nhìn ba tôi chằm chằm, đầy oán trách, tố cáo ông nhẫn tâm vô tình.

Mẹ tôi không

Ninh, con trễ học rồi đấy, mau ăn xong còn đi.”

Tô Thanh Ninh thu ánh mắt lại, rồi bất ngờ òa nức nở ngay trên bàn ăn:

con tình rồi, tim lắm… người còn ép con học chứ?”

Cái gì?!

Tôi sốc ngây người, không thể nổi sự mặt của cô ta.

Tô Thanh Ninh chu nũng tôi:

ơi… dì có thể nghĩ cách giúp con không? Con thật sự rất thích… người đó… chỉ cần gả cho anh ấy, bệnh trong tim con khỏi ngay, con sẽ đi học chăm chỉ mà…”

Mẹ tôi nói gì, chỉ hối hận vì đã sớm đuổi hai mẹ cô ta đi.

Ba tôi mặt cắt không giọt máu, kiếm cớ đi làm sớm.

Tôi thì cười khẩy:

“Tô Thanh Ninh, đủ Ai quan tâm cô hay không? Đừng quên cô đang nhờ nhà tôi, chúng tôi không có vụ phải tìm chồng cho cô.”

“Với lại, cô định lấy không đi học ra uy hiếp cái điểm hai mấy của cô, đến cao đẳng công lập cũng chẳng đậu nổi, tốt nhất đi làm công xưởng sớm đi.”

Lời nói không làm ta đau, chỉ có mới là con dao sắc.

Tô Thanh bị tôi mắng đến á khẩu, miệng run rẩy rồi òa khóc nức nở.

Mẹ tôi thấy vậy liền lén giơ ngón tôi.

Cuối mẹ cô ta cũng nhận mình không được chào đón trong nhà này, nín nhịn.

Cho đến ngày có điểm thi đại học, uất ức và đố kỵ của cô ta hóa ngọn rụi.

Tôi được 662 điểm, còn cô chỉ 253 điểm.

Ba mẹ tôi cười vui hứa sẽ thưởng cho tôi bất cứ thứ gì tôi muốn. Trong khi đó, Tô Thanh Ninh bị mẹ mắng thậm tệ, cô ta về trường cũ học lại.

mắt ta găm chặt tôi, môi bị cắn đến bật máu.

Tôi chẳng buồn để tâm, tay ba mẹ đi dạo trung tâm mại.

Có một bộ trang sức mà tôi và mẹ đều rất thích, tổng giá trị lên tám triệu.

Đây không số tiền nhỏ, để thưởng kết quả thi của tôi và cũng như một khoản đầu tư, ba mẹ quyết định mua tặng tôi.

Tôi đeo đôi và sợi dây chuyền ấy khoe khắp nơi, đến tận khi về nhà tháo ra.

Tô Thanh Ninh vừa nhìn thấy liền sáng mắt, trong đáy lóe lên tia ghen tỵ, rồi lập tức chạy tới giơ tay:

“Đây là chú mua cho cậu à? Cậu đúng không biết điều, nhận đắt tiền thế này. Nếu là Ninh, chắc chắn sẽ biết cách tiết tiền cho chú.”

“Đôi khuyên này bao nhiêu? Nhìn đã thấy rẻ đưa cho tôi xem.”

Tôi né tay cô ta, cười lạnh:

“Tôi ba mẹ tôi, quan đến Rảnh thì thuộc câu đi.”

“Cậu…!” – Tô Thanh Ninh tức chân.

Nhưng rất nhanh, cô ta đổi sang mặt ngoan

“Hừ, tôi muốn giúp chú tiết kiệm tiền thôi, ai ngờ cậu không hiểu lòng tốt của tôi, xấu tính!”

Tôi lười nhìn màn kịch đó, trang cất lại vào hộp.

Ba mẹ tôi lầu, nói đưa tôi đi du lịch, hỏi tôi muốn đi

Tôi đáp: “Đợi con cất trang sức đã.”

Đúng lúc này, mắt Tô Thanh Ninh đảo một vòng, lập tức giật lấy hộp trang từ tay tôi, mân mê thích thú:

“Thôi được rồi, tôi không thèm chấp cậu. sẽ giúp cậu cất và dây chuyền, cậu mau lên lầu đi!”

Tôi nheo mắt:

“Cô tốt bụng vậy sao?”

“Đương nhiên rồi~ Ninh là cô gái ngoan nhất, đáng yêu nhất thế giới mà!” – cô ta ôm khư khư hộp sức, cười khanh khách rồi chạy biến – “Cậu cứ yên tâm, tôi sẽ giữ cẩn thận!”

Trong tôi dâng lên một cảm xấu.

Quả nhiên, khi xuống lầu hỏi cô ta trang sức đâu, cô ta lại vờ ngốc nghếch, vỗ

chà, tôi đúng là quá… chẳng cất ở nữa rồi.”

09

“…Cô nghiêm đấy à?” Tôi hoàn hồn lại, ngờ Tô Ninh dám làm vậy.

Cô ta giả vờ sở, vòng tại chỗ:

“Tớ ngốc không cố ý làm mất đâu~ Dù sao nhà cậu cũng giàu mà, mua bộ khác là chứ gì.”

Dì giúp cũng lên tiếng bênh

vậy tiểu thư, ông thương vậy, chỉ cần cô xin sẽ mua cho thôi. Mà dù sao, Thanh Ninh cũng sai, là mẹ tôi sẽ bồi thường. Một tháng lương đủ không?”

Mẹ tôi trả ta một tháng mười ngàn. Ngay cả tiền lẻ của bộ trang sức này không đủ.

con họ đúng điên, dám nghĩ “tay không bắt sói”.

Tôi cười lạnh: “Không sao, tôi báo cảnh sát rồi. người có thể từ nhớ lại trong trại giam.”

Sắc Thanh Ninh lập tức thay đổi, cô ta kéo áo bà giúp việc.

Bà ta cuống

“Tiểu cô làm vậy không có tâm. Tôi ở đây ba năm, công cũng có khổ. Thanh Ninh nó còn nhỏ, sao có thể ăn cắp được?”

“Người có thể giết, nhưng thể nhục Nếu cô đã mẹ con tôi, chúng tôi nghỉ! Thanh Ninh, thu dọn hành lý, đi thôi!”

Tô Thanh Ninh gật đầu, kéo vali đã chuẩn bị sẵn, thẳng ra cửa.

“Cạch.”

khóa cửa lại, nhìn hai con:

“Trước khi cảnh sát tới, không ai được rời khỏi đây.”

Tô Thanh Ninh gào lên:

“Cô dám giữ người trái phép? Tôi sẽ báo công an bắt cô!”

“Được thôi.” Tôi kéo ngồi cửa. xem công an sẽ bắt ai.”

mẹ tôi tiếng ồn, vội vàng chạy ra:

“Tịnh Tịnh, chuyện gì

Tôi kể sơ đuôi. Nghe xong, mẹ tôi lập tức đứng về phía tôi, cho ai rời khỏi nhà.

Trán Tô Thanh Ninh toát mồ cô ta lén kéo vali về phòng.

“Đứng lại!” quát.

“Tôi… tôi mắc vệ sinh…” Cô ta dậm nhưng giọng run rẩy, ánh mắt đầy sợ hãi.

Tôi cười nhạt: vệ sinh mà cũng phải mang vali theo?”

Cô ta cứng họng.

Chương trước Chương sau