01
Tôi Du Bạch là học học, ngay đầu tiên nhập tôi đã chú ý đến anh ấy.
Sau lưng đeo cây đàn guitar, ánh nghiêng anh, như thể phủ lên anh một lớp viền vàng óng ánh.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua đám đông, bỗng dừng lại nơi ánh mắt tôi, bốn mắt nhìn nhau.
mắt như đầy những vì sao vụn, cam tâm tình nguyện mắc kẹt trong ván cược dẳng này.
Khoảnh khắc đó, nghe thấy tiếng tim đập.
Tôi chắc chắn đó chính là sét ái tình.
Bốn năm là toàn bộ thanh xuân và niềm vui của tôi.
Trên sân trường rực rỡ sao vào hè, anh đệm đàn hát cho tôi nghe tất cả sự dịu dàng.
anh khàn khàn, ấm áp: “Vãn Vãn, bài ‘Đêm này anh viết riêng cho em.”
Tôi ngẩng đầu nhìn trời sao, nghĩ rằng ngày như thế này sẽ kéo dài mãi mãi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi không nghe theo sự sắp đặt của gia đình để cao học, Bắc Kinh cùng
vì anh nói, không tôi, anh không có cảm hứng lực.
Còn cũng không thể rời xa anh.
Mùi ẩm mốc tầng trộn lẫn với mùi mì gói, nhưng tôi vẫn thấy ngọt ngào.
Ban ngày tôi làm cô giáo thuật mầm non, lúc rảnh còn bán tranh để trả phí học nhạc cho anh.
Khi tôi nhét tiền vào tay anh, anh ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, hôn lên những ngón tay lạnh cóng của tôi.
Anh “Chờ ‘Đêm nổi tiếng rồi, anh nhất sẽ cưới
Tôi gật đầu thật mạnh.
Sau đó, anh thực sự nổi tiếng.
Dưới ánh đèn flash rực tôi trở thành cái bóng không thể lộ diện.
Với người ngoài, tôi là lý quản lý tên “Tiểu của anh.
“Công ty quy định được đương, nên phải để em thiệt thòi một chút.”
“Em yên tâm, chờ anh có tiếng nói rồi, nhất định sẽ công khai quan hệ chúng ta.”
Tôi tin anh, vì chúng tôi đã nhau vượt những tháng khốn khó mà người không có.
anh ngày càng ít bắt máy khi tôi gọi.
Dù tôi thường xuyên phải một chờ trong căn trống.
Dù tôi thể thấy anh qua tin tức trên mạng.
Dù từng phát những tin mập mờ giữa anh và nữ minh tinh trong điện thoại.
Nhưng tôi vẫn tin đó chỉ là diễn kịch xã giao.
Giới giải không dễ nhất là với người không có hậu thuẫn như anh.
“Chỉ là chiêu trò PR thôi, phải biết điều một chút.”
“Ở nhà buồn quá nên em mới nghĩ ngợi linh như
Tối hôm đó, anh đặc dịu dàng, phá lệ cần, liên tục hôn tôi, khẽ thì thầm dỗ dành: ta sinh một bé gái giống em.”
xoay người quay lưng về phía tôi, bóng lưng ấy ánh trăng lạnh lẽo như một bức tượng băng.
Tôi co mình phía sau anh, cố chấp mặt lên gáy nóng hổi của anh.
Tôi đắm chìm trong hơi ấm từ cơ thể anh, mơ hồ tin chắc anh yêu tôi.
anh định yêu mình."
Mãi sau này tôi mới hiểu.
Đó chẳng qua là thói quen bù đắp cảm áy náy.
02
"Cậu ổn chứ?"
Giọng của Giang Nham xé toạc mơ, tôi tỉnh dậy khỏi mê.
này tôi cực kỳ mệt mỏi, toàn thân không có sức lực, có thể cả ngày, mà chẳng biết kia thế giới đã đổi
Giang Nham là bạn cùng phòng đại học, cũng là người bạn thân nhất của tôi.
Chuyện giữa tôi và Giang Du Bạch chỉ có cô ấy biết.
"Mình vẫn ổn mà, sao tự lại hỏi vậy?"
Tôi dương đang đau nhức, đôi mắt còn ngái ngủ, thoại áp vào mặt lạnh buốt khiến tôi tỉnh táo hơn chút.
"Vãn Vãn?" Nham thăm dò trọng: "Nếu cậu thấy khó chịu thì nói với mình, đừng gắng gượng một mình."
"Mình biết mấy năm qua cậu đã sống thế nào, biết cậu yêu anh ta đến mức
"Nhưng cũ không đi thì mới không đến, để giới thiệu cho cậu một người tốt hơn."
Những lời nói của Giang Nham khiến bối rối.
Cổ họng tôi bỗng nghẹn "Nham Nham, cậu đang nói gì vậy?"
"Không và Giang Du Bạch chia tay sao? Anh công khai rồi."
run rẩy đến mức gần như không cầm nổi điện thoại khi cúp máy.
"Ngôi sao đang lên Giang Du tiểu hoa đán Sở Dao bị chụp cảnh hôn ngào"
hot search, khóa [CP Giang Du Bạch – Sở Dao thành sự thật] kèm theo một chữ "NỔI" đỏ chói.
Ảnh là vài bức hình chụp lén tối trong đỗ xe, hai người hôn nhau ngọt Giang Du Bạch ôm gáy Sở Dao hôn sâu, đầu ngón tay anh ta luồn tóc cô ấy — y hệt động tác tối qua khi anh vuốt má tôi.
Sau khi xuống xe, Giang Du Bạch nắm tay Sở bước vào căn cả đêm không rời đi.
Tôi lập tức ra chiếc áo khoác vest trên người Giang Du Bạch chính là món quà tôi dùng bán mua tặng anh.
Hồi đó tôi vừa nhìn là đã rất hợp với nước da anh.
Buồn cười nhất là, hôm qua tôi vừa mới ủi đồ cho anh xong.
"Ừm, chắc là chiêu trò PR thôi..." tôi lẩm nhưng phát hiện ngay cả điện thoại cũng cầm không vững.
"Chắc ty sắp xếp thôi... nhất định là thế..."
Tôi tự nhủ như vậy, lòng vẫn hoảng tay chân rẩy không kiểm
Một cơn đau quặn đột ngột trỗi lên trong dạ dày, choạng lao vào nhà sinh nôn thốc nôn
Người phụ nữ gương tôi xa mí mắt sưng mọng, môi nứt nẻ, mặt trắng tiều đến đáng sợ.
Tôi đã thành gì này?
Nước lạnh táp vào mặt, tôi nghe thấy tiếng thở đứt quãng như vụn của chính mình.
qua khi anh về lấy đồ, còn dàng hôn lên trán tôi.
"Gần đây bận quá, chờ thúc tour diễn rồi anh sẽ dành thời em." Môi anh lướt qua vành tai tôi, mang theo mùi cỏ xô thơm thuộc. "Anh yêu em, Vãn Vãn."
Thì ra gọi là "bận", là bận ở trên giường của phụ nữ khác.