Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Ghê tởm, chán ghét đến tột cùng, cơn buồn nôn lại ập
03
Mẹ khi sinh tôi ra đã không qua khỏi thuyên tắc ối.
Từ đó, tôi ba sống nương tựa vào nhau. Vì tôi, ông chưa từng hôn.
Từ nhỏ tôi luôn nghe theo lời ba dạy, chưa từng ý ông bất điều gì.
hiểu ba nuôi tôi khôn lớn vả mức
Ngoại trừ chuyện Du Bạch.
Nghe dì nói, mỗi lần thấy tin về Giang Bạch, ba tức giận đến phải uống thuốc.
Nhưng ông chưa bao giờ nói gì với tôi về chuyện đó, cũng chưa từng nặng lời một câu.
Ông dịu dàng nhìn tôi: “Vãn thích là
Ngay cả ngày tôi cố chấp chuyển Bắc Kinh, cũng chỉ lặng, lặng lẽ nhét vào vali tôi một thẻ ngân hàng.
Tôi không lần này khi thấy tin tức, ba sẽ giận mức
Lúc thoại trong tay, số của hiện ra, tôi đang chăm dòng tin hot về Giang Du Bạch và Sở Dao.
Chưa kịp mở miệng, giọng dì gần như xé đầu dây thoại:
“Vãn mau về đi, ba con không xong rồi!”
Tôi không biết mình đã tắt nào, biết mình ra khỏi nhà bằng cách nào.
Như một cái xác không hồn, tôi ngồi trên chuyến tàu cao tốc trở về quê.
Suốt đường đi, những ký về ba hiện lên không ngừng trong đầu tôi.
Tôi ngồi trên vai ba hát vang đầy vui vẻ, đưa tay hái cây trên đầu.
Tôi hồi nhỏ hay sốt cao co giật, nên mỗi lần ốm ba đều thức trắng đêm trông tôi.
Lúc tôi mười ba tuổi, lần đầu có nguyệt, ba đỏ mặt đi siêu thị mua băng vệ sinh, gọi dì đến dạy tôi cách ứng phó.
Sinh nhật năm ngoái, lén nhét thuốc dạ vào túi nghe nói Giang Du thường bắt thức chờ cửa.
“Ba con xong rồi.”
Sao lại không xong? Gần đây tôi có nghe thấy ấy nói không khỏe đâu?
Chắc dì nói quá lên thôi, dì cứ hay làm quá mọi chuyện.
Đúng rồi. không sao đâu, chắc chắn không sao.
Nhưng nỗi sợ vẫn dâng lên cuồn cuộn, móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn đến bật máu thành hình nguyệt.
Tôi gọi cho Giang Bạch. Anh ấy nhất sẽ cách.
Tôi xin anh hãy nghe máy. rất tuyệt vọng, cần anh.
Tôi gọi đi gọi lại, vẫn ai bắt máy.
tôi bệnh viện, nhào đến ôm chặt lấy tôi, khóc không thành tiếng.
“Con phải gượng lên, Vãn Vãn.”
Thế giới như quay cuồng
Khi tỉnh lại, đang nằm trên giường Bác sĩ nói tôi ngất vì đau buồn.
Không màng sĩ ngăn cản, loạng choạng chạy nhà xác. Mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến tôi choáng váng, lảo bám vào chiếc kim loại.
Thi thể ba lạnh — đến thấu tim gan.
Người cha yêu thương đến sao lại bỏ tôi mà đi? Trên này chỉ lại một mình
Dì tôi vừa khóc vừa
“Khi dì đến nhà con, gõ cửa mãi không ai mở.”
“May mà dì có chìa khóa, lúc vào thì ba đã ngã trên ghế sofa.”
“Không biết ấy sốc vì điều gì... hộp trợ tim trên nắp còn chưa ra... chưa kịp uống thuốc thì…”
Tôi quỳ trước thi thể ba, đột nhiên nhớ đến buổi sáng hôm đó khi rời nhà.
Ba đứng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ xoa đầu tôi: “Nếu rồi... thì nhà.”
đây, tôi không nhà để về nữa.
Đêm mưa như ướt sũng, co hành bệnh viện, mở điện thoại của ra, vẫn dừng lại tin tức cải về Giang Du
Cuối cùng điện thoại cũng kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng đầy khó chịu của Giang Du Bạch: quay phim, đừng làm loạn.”
04
Tôi ôm chặt hộp tro cốt của ba bước cầu thang nhà tang lễ. không còn nước mắt, cứ như cả là một giấc mơ, rồi tôi sẽ lại, lại nghe ba dịu dàng cưng chiều tôi ăn nhiều một chút.
Bất ngờ, một cơn quặn xé thấu khiến tôi ngã ngồi xuống nền đất, tay vẫn chặt hộp tro cốt
– tiếng hét thất thanh của dì như nổ tung nhưng lại như bị phủ bởi một lớp sương Tôi ngơ ngác nhìn người loạn, tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Tôi cúi đầu, máu ấm trào ra từ giữa hai nhỏ xuống bậc đá thành một vệt đỏ ngoèo.
Chợt nghĩ đến đêm sinh tôi, không trên ghế dài ngoài phòng có lưu lại những máu như vậy không.
Trên xe cấp cứu, dù đầu óc mơ hồ, tôi vẫn ôm hộp cốt lòng.
Khi bác sĩ cố lấy đi, móng tay cào lớp sơn bên ngoài.
“Cùng nhau... ở bên nhau...” gắng hết sức hét lên.
“Cô đúng
“Huyết áp quá thấp, chuẩn bị phẫu khẩn
là mùi thuốc sát trùng gay gắt.
Trong cơn mơ màng, tiếng chạm dụng cụ kim loại vang giống hệt đồng hồ cũ thư phòng ba báo giờ.
thuốc mê được tiêm vào tĩnh mạch, tai tôi vang lên giọng Giang Du Bạch trong điện thoại:
“Anh đang ở phim trường đi được, lễ tang nhờ dì em lo giúp.”
“Huyết áp tiếp tục hạ!”
“Chuẩn bị làm thủ thuật nạo thai!”
mờ, ba đứng ranh giới giữa sáng và bóng tối, vẫn mặc áo xám hôm đưa tiễn tôi rời nhà.
khe khẽ hát ru như lúc tôi còn lòng tay nhẹ nhàng lên bụng tôi.
đừng đi...” Tôi đưa tay ra nắm lấy, chỉ chạm thở lạnh
Tỉnh lại, cửa sổ vẫn mưa như trút.
Dì đầu ngủ bên giường bệnh, hộp tro cốt của ba yên lặng đặt tủ đầu giường.
Tôi đưa tay chạm vào bụng, nơi đó vẫn còn âm ỉ.
vào thay thuốc, nhẹ nói: “Xin buồn, sau vẫn cơ hội.”
Thì ra đây là hồi – mẹ khi tôi, ba chết vì tôi, giờ con tôi đã rời bỏ
Điện thoại rung lên, một tức giải trí ra:
[Giang Du Bạch thân mật đút dâu cho Sở Dao tại phim trường trong đêm]
Trong ảnh, anh ta đưa quả tới bên miệng Sở Dao, ánh sáng phản chiếu từ hồ tôi nhức nhối — là món quà sinh nhật tôi dụm lâu để mua cho anh.
nực Chỉ trong một ngày, tôi mất cha, mất con, còn kẻ đầu gây ra tất lại đang diễn vai người tình si tình ống kính.
phút đó, lòng tôi như tro tàn nguội lạnh.
05
Tôi ở lại quê tháng, trong thời đó Giang Du Bạch có gọi vài nhưng đều từ chối bắt máy.
“Anh biết em đang rất đau khổ, nhưng em cũng phải nghĩ cho anh chứ.”
“Mất con, anh cũng rất buồn.”
là chụp ảnh tin đồn thôi mà, em có đừng hẹp hòi vậy không?”
“Ba của Sở Dao gia có tiếng, em biết mà. Anh tiếp cận cô ta chẳng phải để tìm chỗ dựa, để nổi tiếng sao?”
“Mọi anh làm đều là vì tương lai hai đứa mình. Em không thể hiểu cho anh một chút sao?”