Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Một mập mờ khiến tôi sầm mặt.
Sắc mặt Minh xanh mét, cũng lộ vẻ khó coi, anh ta gần như không nể mặt mà nói thẳng: "Cô có thể đừng nói nhảm được không? Có à?"
Lâm Khả Khả không hề bối rối: "Gì mà căng? Chẳng lẽ vợ anh lại nhỏ nhen đến mức chỉ vì mà nổi Hơn nữa, tôi nói sai à? Tôi người bên nhà mà, không phải là người của anh Mấy người đừng tự nghĩ lung tung rồi lại nổi giận nhé!"
Minh Lãng bực dọc liếc cô ta một Trương Hạo cho cô, bận lắm, không rảnh."
Dù câu là từ chối, nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy rất khó chịu.
03
xoay người đi, buồn quản chuyện vô nghĩa của họ.
Hứa Minh Lãng muốn đi theo tôi, nhưng lại bị Lâm Khả kéo lại: "Cậu sao vậy? tôi lặn lội đến dự đám cưới cậu, mà cậu lạnh nhạt thế này sao? Làm rể nhà người ta rồi thì không nhận anh em nữa
Vì Hứa Minh Lãng chiều theo tôi nên đã mua nhà thành sống, công việc cũng chuyển về đây, điều khiến Lâm Khả Khả cực kỳ bất mãn, hở chút là cạnh anh ta.
"Sắp xếp chỗ ngủ đi, sao tôi cũng không về khách nữa, tôi muốn ở nhà vợ cậu. Tôi cậu bảo vệ ấy."
Tôi chẳng hề muốn, nhưng cuối cùng... Lâm Khả Khả vẫn ở lại nhà tôi.
Bởi vì mẹ tôi không rõ sự tình cụ Lâm Khả Khả vui vẻ khoác tay chào hỏi tưởng là bạn tôi.
Hơn nữa cô còn rất nhiên như người nhà, khi thì giúp đèn lồng, lúc lại dọn dẹp phòng hôn. Lâu dần tôi cũng dao động, không khỏi tự hỏi liệu mình có phải đã hiểu lầm cô ta, rằng ta chỉ kiểu người thẳng tính, hẳn là người
Tối chín giờ, cuối cùng cũng thu xếp mọi thứ tạm ổn. Tôi và dâu đang tẩy trang để nghỉ ngơi.
Khả Khả đột nhiên tựa vào cửa, tay cầm một chiếc y màu da, nhướng
"Không thể không nói, mắt nhìn của Trương Hạo quê mùa thật, xem cái này đi, có ai nổi không chứ?"
"Điểm này thì cậu ta còn thua xa Hứa Minh là chị có phúc."
Tôi chải tay hơi khựng lại vì lời chuẩn bị
Phù dâu thẳng lại nhanh hơn tôi: "Cô à? Chẳng anh rể từng mua cho Bây hàng giao nhanh tiện thế, cô tự mua được à? Hay là sợ ai thấy cô đang
Con mồm mép sắc bén, vài câu Lâm Khả cứng họng.
tưởng cô ta sẽ mất mặt mà im không ngờ cô ta vẫn thong thả vuốt tóc:
"Mấy người đừng nghĩ xấu như thế, tôi là anh em, không phân biệt, xưa chẳng kiêng kỵ chuyện này. Hồi nhỏ à, đến băng vệ mấy người còn giành nhau mua cho Nếu chị thấy ghen, thì chắc ghen không xuể đâu."
dâu, nói một câu hơi nghe, mong chị đừng để bụng. Nếu giữa tôi với Hứa Minh Lãng có thì đã có từ lâu rồi, chị đâu còn chen Việc hai người cưới chứng tỏ anh ấy không phải của tôi. Nên chị không cần xem tôi như tình địch làm gì."
Tôi bèn xoay người lại, nói thẳng:
"Đã phải tình địch, sao cứ khiêu khích tôi mãi vậy?"
"Cũng không hẳn là khiêu khích, chỉ nhắc chị rằng phía sau Hứa Minh Lãng có tôi – hội anh em. đối xử ấy là được, bắt nạt anh ấy. Là huynh đệ của Hứa Minh Lãng, nếu tôi vệ anh ấy, thì ai bảo vệ?"
"Vậy thì phiền cô về chỗ anh ta mà bảo vệ, đừng ở lại tôi nữa."
Khả Khả mắt: "Muộn thế này rồi, chị đuổi tôi à?"
"Tôi vốn dĩ có bảo cô ở lại. Khách sạn sẵn không cứ lấy tôi gây xui xẻo. Tôi thấy cô đầu óc có vấn đề đấy!"
rồi, tôi vung tay tát cô ta một cái.
"Cô đi hay để tôi thêm cho biết thân?"
"Loại đàn bạo lực như cô, không xứng với Hứa Minh Lãng! Cứ chờ đấy!"
Cô ta túm lấy áo khoác định rời đi.
"Khoan đã! Mang cô theo luôn!"
Tôi ném thẳng chiếc nội y cô ta vào cô ta.
Đuổi được cô ta đi, nhưng lòng tôi vẫn bất an.
Cảm như sắp có chuyện đó xảy ra.
dâu nhỏ bước lại gần: "Chị ơi, hay chị điện anh rể đi, hỏi thử xem?"
Tôi nhìn bé.
như cô ta không khách sạn, mà mò đến chỗ anh rể thì sao?"
ở căn nhà tân hôn, chuẩn bị sáng sớm đến rước dâu.
04
Nghĩ tới xe còn vương vãi “chiến tôi lại bực bội.
Thêm độ kiên quyết cho truy cứu Hứa Minh Lãng.
Càng càng không ngồi yên được.
gọi. không gọi."
"Chúng ta thẳng
Phù dâu xe, tôi đến nhà
Quả Lâm Khả Khả đang ở đó.
Cô ta còn mặc váy cưới của tôi, xoay giữa phòng, rồi vòng tay cổ Hứa Minh Lãng:
"Là em đẹp hơn, hay là cô đẹp hơn?"
Tôi váy sườn xám đỏ truyền thống để xuất phát, có một váy cưới chụp ảnh ngoại cảnh, một váy cưới mặc ở khách sạn, và váy để cụng ly.
Cả ba chiếc váy cưới đều để ở Hứa Minh
Và giờ, từng một, đã bị ta mặc lên người.
Anh ta thuốc liên tục, không ngăn cản, chỉ cau mày bực dọc: làm loạn chưa? Nếu rồi thì về đi!"
"Anh chưa trả lời, có đẹp không mà~"
muốn tự cởi nó xuống từ người như bóc vỏ ấy?"
anh kìa? Không lẽ... thật muốn? Em chỉ đùa thôi mà!"
Giọng cô ta cố tình cao vút ngọt đến mức người ta nổi da gà.
Nhưng giây sau, cô ta không cười nổi nữa – chỉ bật ra một tiếng khe khẽ.
vì cả người lẫn váy cưới bị Hứa Minh Lãng đè xuống giường.
Bàn tay anh ta, đang sâu dưới lớp váy cưới dày nặng chồng chéo.
Đầu tôi ong ong như có tiếng nổ vang lên óc.
Nhưng tôi vẫn quên... giơ điện thoại lên.
dâu đang đợi dưới tầng, không hề lên
Căn nhà tân chỉ cài dấu vân tay của tôi và Hứa Minh Lãng, anh làm sao ngờ được tôi bất ngờ quay lại vào này.
Trên Lâm Khả Khả vẫn cười không ngớt.
Nụ cười khiến Hứa Minh Lãng cũng phát cáu: cái gì?"
"Tôi cười cô ta đuổi tôi khỏi nhà, ngờ chính tay đưa tôi lên giường anh. Nếu cô ta biết, không biết mức nào nhỉ?"
cảnh cáo đừng có mà chọc giận cô nữa! Bằng không, không cho cô!"
"Anh sẽ ‘không kiểu gì hả? Như bây giờ ấy à? Nếu là vậy, thì tôi đúng là cầu không được đấy~"
"Ôi chao, váy cưới hết này, ngày mai ăn sao với cô đây?"
"Câm miệng!"
Tiếng thở gấp thấp trầm, ánh đèn mờ ảo tràn ngập cả phòng – gợi cảm mà ghê tởm.
Tôi dựa vào bức tường lạnh như băng, chỉ còn tuyệt vọng.
Chợt nhớ lại chuyện cũ – lần đó, tôi thấy Lâm Khả Khả uống rượu như mất kiểm soát, khi thì ôm anh này hôn cái, khi lại sờ cơ bụng của anh khác.
Chỉ có Lãng là tránh cô như tránh tà. Cô ta mới qua, anh ta đã chửi thẳng mặt: phân biệt nam nữ, chẳng biết xấu
Vì thế tôi từng tin cái gọi là “tình huynh đệ” họ là một phía từ Lâm Khả Còn Hứa Minh Lãng thì chỉ là không nỡ cắt đứt toàn hội cũ nên mới miễn cưỡng chịu đựng