1.
“Đội trưởng Giang,” Lão không nhịn được lên tiếng, thương của chị trông nghiêm trọng nhiều, thanh sắt đâm thẳng vào bụng, không thể chậm
Giang Kỳ Niên mặt lạnh tanh, giọng nói dứt khoát cho cãi lại: “Tôi nói rồi, cứu Dao Dao trước! Rốt ai mới đội trưởng ở đây?”
Tiểu Vương cau mày, nhỏ giọng bác: “Đội trưởng, cho anh muốn tránh điều tiếng, nhưng giờ rõ ràng chị dâu bị nặng hơn, này mà...”
Giang Kỳ ngắt lời ngay: “Cố Mộng mặc bảo hộ, cùng lắm chỉ là vết thương ngoài da. Huống hồ, tai nạn lần này vốn là do cô ta sơ gây ra! Cô ta phải chịu trách cho mọi quả.”
Nghe lời đó, cơn đau ở bụng tôi như khoét sâu thêm một tầng.
của tôi?
Rõ ràng là Dao không nghe lệnh tự ý động, khăng đòi cứu con mèo, chúng tôi chậm thời gian.
Giờ lại thành của tôi sao?
Các đội cũng không nhịn được Lão Lâm bước lên trước một bước, sốt ruột nói: “Đội trưởng, chị Cố xưa chỉ huy chưa từng có vấn đề, lần này nhất định là…”
Dao cúi đầu, đột nhiên bật nghẹn ngào, nói đứt quãng:
“Anh anh đừng chị ấy không ý đâu, em không sao, thật đấy…”
Giang Kỳ Niên nhíu mày, mặt càng thêm Anh giơ tay ngăn Lão Lâm định tiếp tục phản bác, nói:
“Đủ rồi! Đừng bàn chuyện này ở đây! Dù thế Cố Mộng là phó đội chỉ huy sai sót, cô ta chịu trách nhiệm!”
Lúc này, nhân viên y tế đã kiểm tra sơ bộ xong, cau nói: của cô Thẩm rất không phát hiện vấn thậm không có vết ngoài da. Đề đưa người bị thương nặng đi trước.”
đưa Dao Dao đi trước!”
Giọng Giang Niên không cho ai cãi lại, mắt lạnh qua các đội
Nhân viên y tế còn định gì đó, nhưng bị anh ta chặn lại:
ấy có thể bị thương nội tạng! hiểu không? Không sao thở dốc như thế? Nếu chậm trễ, ai chịu nhiệm?!”
Nói anh lập tức cúi thận bế Thẩm Dao lên, từng động tác đều nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
“Đừng sợ, Dao Dao, sao Anh sẽ đưa bệnh viện ngay.” Giọng anh nên dàng, ân cần và vỗ
Thẩm Dao nép trong lòng anh ta, khóc thút thít khe khẽ, nhưng trong mắt lại thấp thoáng nét đắc
“Anh Giang… đừng trách chị Cố nữa, em thật sự sao…”
nhìn cảnh đó, trong cổ họng dâng lên tanh mặn của máu.
Trước mắt mờ dần, nhưng tôi vẫn rõ sự tâm dịu dàng mà anh ta cho Thẩm Dao.
Trong đầu chợt hiện câu nói của Thẩm Dao khi khăng khăng đòi cứu con mèo ấy, nửa nửa giễu:
Cố, chị nói xem, anh Giang sẽ tin ai
Trái tim tôi như bị ai xuyên.
Phải rồi, án này tôi đã biết từ lâu, giờ chỉ là tai nghe mà thôi.
Giang Kỳ đi theo cáng, vừa đi vừa vỗ về Thẩm Dao, ngoái đầu nhìn tôi lấy một lần.
Còn tôi nằm dưới đất, máu chảy ngừng.
tốt thôi, Giang Kỳ nếu lần này tôi thật, ít nhất còn nợ anh gì
Tiếng còi xe cứu thương vang lên chói rồi dần xa, các đội viên mới như bừng tỉnh, vàng vây lấy tôi, gọi tên vừa lắng kiểm tra tình hình.
lúc Giang Kỳ Niên trở lại sau khi đưa Dao đi, lông mày nhíu chặt, giọng đầy sự bực bội
mức này sao, Cố Mộng? Cô còn giả vờ là
Tôi hé định phản bác, nhưng mở miệng đã ho dữ dội, máu trào lên cổ họng không ngăn
Anh nhìn thấy cảnh tượng ấy, lại bật cười khinh bỉ: “Cô da thịt béo, đồ bảo hộ chẳng hỏng mấy, nghiêm trọng được bao nhiêu chứ? Cô tưởng giả bị là thể trốn tránh hình phạt sao? cô khiến người ta buồn nôn.”
Các đội viên xung quanh không nhịn nữa, liên tục lên tiếng can ngăn: “Đội chị dâu nhìn là biết không rồi! Có thể bị tổn thương phổi, chí là tràn khí màng phổi, phải đưa đi bệnh viện ngay!”
Nhưng Giang Kỳ Niên chỉ tay, mặt đầy mất nhẫn: “Các người biết gì? Cô ta từ trước nay đã vậy, cứ giả vờ đáng thương để lấy lòng người khác. Vừa nãy Dao Dao thở dốc, cô ta cũng thở theo, rõ ràng là đang diễn trò!”
Tôi cố gắng ngẩng đầu muốn giải thích, nhưng cơn đau ở phổi chẳng thốt có thể thở dốc, hơi thở đứt như bễ cũ sắp
vậy, anh ta cười khinh hơn nữa: Mộng, cô diễn nghiện rồi à? Tưởng như vậy là chú đến cô sao? Tôi đã bao lần rồi, giữa tôi và Dao không có gì cả! Là cô cứ muốn làm loạn, ghen tuông vô lý! Cô tưởng làm thế tôi sẽ đổi ý Không nào! Tôi chỉ càng coi thường cô hơn!”
Sắc mặt của các đội ngày coi, Lão Lâm cuối cùng không nhịn gào lên: “Đội trưởng, đủ rồi! Chị dâu sắp chết rồi, anh không thể nói chuyện có tình người chút được sao?! Lúc đó nếu không phải vì cứu anh, chị ấy có thép đâm trúng? Vậy còn có thể nói thế à?!”
Giang Kỳ Niên hừ lạnh, liếc tôi bằng ánh mắt đầy châm chọc: “Các người bị ta mua hết rồi phải không? Sao ai cũng bênh vực ta thế? Những năm qua cô ta khéo lấy lòng người, dỗ người xoay quanh chong chóng.”
Lão Lâm nghiến răng, chặt
Tiểu Vương trẻ tuổi thì mắt hoe, hét lên: “Đội trưởng! Chị vì đội mà hy sinh biết bao sao anh có thể nói như vậy được?!”
Giang Kỳ Niên đầu, ánh mắt u nhìn mấy đội viên trẻ, giọng lạnh lẽo:
“Sao? Muốn tạo phản à? quên, nay cô ta phải chịu trách cho sai lầm chỉ huy. Về đội bị xử Ai còn dám nói giúp cô thì đừng mong thoát, tất cả cùng chịu phạt!”
Nghe đến đây, tôi gắng giơ tay ngăn Lão Lâm và Tiểu Vương đang định cãi
“Đừng... đừng vì tôi... mà phạm lỗi...”
Họ sững người, còn Giang Kỳ Niên thì bật cười khẩy, giọng nói càng cay nghiệt:
“Sao? nói trúng rồi à? Không diễn nữa à?”
nhọc đầu, miệng máu tanh, nhưng ánh vẫn nhìn chằm chằm vào ta, run rẩy.
Giang Niên đứng yên chỗ, liếc quanh những mặt dữ của các đội viên, giọng càng chọc:
“Các người không nhỉ? Cô năm xưa chính là dùng giả thương này ép tôi cưới. Nếu không thì tôi đời nào ta!”
đó như một nhát đâm vào tim tôi. Tôi mở to mắt, tiếng ho trong cổ họng dần, đầu mơ
rồi... năm đó đúng là tôi cầu xin anh ta, mới cuộc nhân này.
Tất cả, tôi tự lấy.
Nghĩ đến đây, tôi nhắm mắt lại.
Bây giờ, dù anh ta có sỉ nhục tôi thế nào, tôi cũng chẳng nói nữa. Cứ xem như tôi chưa từng anh ta.
chính sự im lặng ấy lại khiến anh nổi giận hơn.