Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Anh ta bất ngờ bước lên, giơ đá tôi một
“Còn nằm đó làm ra đáng cái gì? Tự bò dậy đi! đội, đợi Dao Dao lại, cô phải thân lỗi cô ấy! Cô ấy tha mới nói đến chuyện xử lý!”
Cú đá đó mạnh. Tôi đã kiệt sức vì mất cơ thể lảo đảo rồi ngã ngửa ra sau.
Chưa kịp phản ứng, thanh sắt đâm vào bụng cú ngã mà cắm sâu cơn xé toạc tràn đến thì.
“Aa...!” Một tiếng hét không thể kìm nén bật ra cổ họng, máu ra như loang đất, khiến các viên xung quanh tái mặt.
“Chị Cố!” Lão không chịu được nữa, lao tôi, Tiểu Vương thì run rẩy hét lên: trưởng! dâu thực sự không chịu nổi nữa rồi! Đưa chị ấy đi bệnh đi!”
Nhưng Giang Niên chỉ lạnh nhìn cảnh đó, giọng lạnh đến rợn người: “Tất cả về! Ai còn nhiều lời, mong quay lại đội!”
đội viên khiếp sợ và giận dữ, nhưng sợ quyền và vô của anh ta, đành lại vẻ mặt đầy lực.
Anh ta quay nhìn tôi, ánh mắt khinh bỉ và lạnh nhạt, giọng càng tàn nhẫn:
“Cố Mộng, cô dám giả vờ, cần quay về. Đội của chúng không chứa hạng người giỏi diễn trò như cô!”
Tôi đến không nói nên lời, máu đã che mờ tầm nhìn, chỉ còn nghe thấy tiếng các đội viên cố nén tiếng nức nở và nghiến răng uất
4.
Đúng lúc một xe cấp khác lao đến, nhân viên y tế vội chạy cùng cáng.
Một bác sĩ vừa nhìn qua hiện trường, sắc mặt lập tức nghiêm “Ở đây còn một người bị thương nặng! Mau đưa lên xe!”
“Khoan Giang Kỳ Niên bỗng ta nhanh chóng bước đến trước mặt các nhân y tế, giơ tay chặn họ lại. cần quan tâm cô ta, ta chỉ đang giả vờ thôi!”
Bác khựng cau mày: “Giả vờ chứ? Cô ấy bị thanh sắt xuyên qua ngực, lượng máu mất nhiều thế kia, anh không nhìn ra à?!”
Kỳ Niên bật cười khinh thường, mỉa “Gọi cả xe thương chẳng người cũng cô ta mua chuộc, cùng nhau diễn trò sao?”
Sắc mặt bác sĩ lập tức sa sầm, giọng lạnh “Anh là bác sĩ tôi bác sĩ? Tình trạng của mà trễ sẽ dẫn đến sốc mất máu bất lúc nào!”
Không đợi Giang Kỳ Niên nói thêm, các viên y tế đã mất kiên nhẫn, nhanh chóng vượt qua anh cẩn thận nâng tôi lên Tôi cố gắng mở mắt, muốn nói điều đó, nhưng không phát ra được chỉ còn lại tiếng thở dốc giữa hỗn loạn âm và bước vội vã.
Giang Kỳ vẫn đứng bên cạnh, không ngừng buông lời cay độc: “Ha, diễn đạt lắm! Mộng, cô diễn đến mức này rồi, định tôi quỳ xin lỗi
Bác sĩ quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh giọng nghiêm khắc: “Nếu anh còn cản trở việc cứu chữa, tôi cảnh
Giang Kỳ Niên bị mặt sầm xuống nhưng không nói thêm câu nào. Anh ta chỉ đứng yên, ánh mắt lùng nhìn tôi lên xe cứu thương, đầy khinh bỉ.
Khoảnh khắc cửa xe đóng lại, tôi cùng cũng nhắm mắt.
Tỉnh lại lần nữa, là mùi thuốc khử trùng nồng nặc, ngực còn ỉ
Bác sĩ đứng giường, bệnh án: tỉnh rồi, phẫu thuật rất thành công, nhưng vết thương rất nghiêm trọng. Thanh sắt suýt chút nữa đâm thủng phổi, lượng máu mất cực kỳ lớn. Cô cần nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, tránh kích động hay xúc động mạnh.”
Tôi đầu yếu đáp khẽ “ừm”, ánh mắt lặng lẽ nhìn lên trần nhà trắng toát, trong lòng rỗng.
Bác sĩ thấy tôi phản bình thản, dặn dò câu rồi đi.
Chẳng lâu, các đội lần lượt đến
Lão Lâm là đầu tiên, tay xách túi trái cây, mặt phức tạp như nhiều điều muốn nói nhưng không biết đầu từ đâu.
Tiểu Vương trẻ, tính nóng nảy, vừa bước không nhịn được oán trách: “Chị Cố, chị không biết đội trưởng Giang vẫn không chị, còn chị giả vờ, thanh sắt cũng chẳng đâm gì! Anh ta bảo chị thích màu lấy lòng khác, như mạng chị không đáng giá gì hết!”
Lão Lâm nhíu mày trừng mắt hiệu cho Tiểu Vương nói nữa, nhưng đã quá muộn.
Nghe tôi chỉ khẽ cười, không chút động.
Tôi sớm đã biết rồi – năm qua, lạnh nhạt và chán ghét ta đã khiến tôi quá quen thuộc.
Giờ thì tôi không còn quan tâm nữa. chỉ muốn yên vượt qua thời gian hồi phục này, rồi dứt khoát kết mọi với anh ta.
5.
Trời trong bệnh chỉ còn lại mình tôi.
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Giang Kỳ Niên sải bước vào, gương mặt lạnh lùng đầy bực bội.
“Cố đừng giả vờ Vở kịch này cũng nên kết thúc rồi, phải không?”
ta đứng nhìn tôi trên như băng: “Mau ký giấy xuất viện, đừng cản công việc của đội. Hay muốn tiếp tục xấu danh tiếng của đội?”
Tôi nhìn anh không nói gì. Thấy tôi không đáp, anh ta càng thêm gay “Sao? bám trụ ở bệnh viện mãi à? nói cho đừng giả đáng là qua trách nhiệm cô phải chịu không thoát đâu!”
Tôi nhìn ta bình thản, ánh mắt lạnh nhạt. anh ta nói xong, mới lên tiếng, giọng khàn nhưng dứt khoát: “Anh nói xong
Anh ta sững người, như ngờ tôi phản ứng hờ hững như vậy.
Giây tiếp theo, tôi anh ta, lạnh lùng nói: “Giang Kỳ Niên, đợi tôi xuất chúng ta ly hôn đi.”
Anh ta lập tức nổi điên, mặt đỏ “Cố Mộng! Cô dám nhắc đến ly Đừng tưởng tôi sẽ để cô toại nói cho biết, đừng hòng thủ này ép tôi
tá đứng gần đó không nổi nữa, bước tới chặn ta lại: “Thưa anh, bệnh nhân cần nghỉ đừng rầy cô ấy nữa!”
Giang Kỳ Niên hừ lạnh, trừng mắt y tá, nhưng không chịu rời đi, còn bước lại gần hơn.
“Cố Mộng, cảnh cô lần tưởng là qua được chuyện. biết cô tính toán đủ điều, cố ý bày ra đủ trò. Đừng mong tin! xuất viện, đi lỗi Dao nếu không có cô thì cô ấy bị dọa sợ!”
Giọng anh ta càng lúc càng trực can thiệp.
Giang Kỳ Niên vẫn dữ nhiếc tôi, cuối cùng bị bảo vệ mạnh mẽ ra khỏi phòng bệnh.
lần Giang Kỳ Niên đến hôm đó, anh ta không quay lại nữa. Ngược lại, Thẩm Dao đến một lần.
Cô ngồi bên gương mặt đầy đắc ý, ra tâm:
“Chị Cố, anh Giang thật tốt với cho làm đủ kiểm tra sức còn duyệt nghỉ dài ngày để em dưỡng bệnh. À, còn đích thân nấu đồ bổ em nữa, ngày nào cũng mang tới đấy. Chị nói anh ấy có phải rất đáo không?”
Vừa nói, cô ta vừa nhìn tôi từ đầu chân, ánh mắt đầy châm chọc: “Chị Cố, chị phải dưỡng sức cho tốt chứ chị chẳng có chăm sóc, lỡ có chuyện gì nữa thì phiền
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không đáp. Vết thương vẫn đau, nhưng so với nỗi trong đã không là
Cô ta có khoe khoang gì, tôi cũng buồn quan tâm
6.
bao lâu sau khi xuất viện, tôi nhận được báo bị triệu tập đến Cục phố để “hỗ trợ điều
Khi bước vào phòng họp, Giang Kỳ và Thẩm Dao đã ngồi sẵn bên trong.
Anh ta mặt lạnh như băng, Dao thì cúi tỏ đáng thương như lắm.
Lãnh đạo sắc nghiêm đi thẳng vào vấn đề: “Hôm gọi các đến là để làm rõ tình hình tại hiện trường vụ cháy, là một số chi tiết liên quan đến chỉ huy.”
Tôi còn chưa kịp miệng, Kỳ Niên nhanh chóng đứng dậy, giọng dứt
“Lãnh đạo, vụ tai nạn này chủ yếu là do lỗi chỉ huy của Cố Mộng. Cô ấy đánh giá tình hình sai lầm, khiến toàn đội rơi vào hỗn loạn. Thẩm Dao hoàn toàn là người hại.”
Thẩm Dao ngẩng đầu, mắt đỏ hoe, giọng nhỏ phụ họa: “Dạ đúng vậy, lãnh đạo. Lúc đó tình hình rất cấp bách, chị Cố nhất quyết em vào một con mèo. Em nói chưa lúc, nhưng chị ấy em nghe lệnh. Em không còn cách nào nên… ai ngờ xảy ra chuyện như vậy… tại em không kiên làm liên lụy đến mọi người.”