Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và mở ứng dụng Shopee/Tiktok để mở khóa chương truyện!

Mặt ta đỏ bừng, nói thêm gì đó, nhưng tôi đã quay rời khỏi, cho anh ta bất kỳ cơ nào.
Sau đó, khi tin tôi từ chức lan ra, các đội lần lượt đến phục. Lão Lâm đỏ hoe nói: “Chị dâu, chị không đi được. Đội này không có chị thì biết làm sao?”
Tôi chỉ nhạt, giọng bình tĩnh: “Nếu tôi không đội này mới thật sự tan rã. Tin tôi đi, đây là lựa chọn tốt nhất.”
Sáng hôm Giang Kỳ Niên đến Cục Dân làm thủ tục ly hôn.
Suốt đi, anh mang vẻ mặt phức tạp, vài lần tiếng nhưng đều bị ngăn lại: “Giang Kỳ Niên, Nói gì cũng vô ích
Khi đến nơi, cuối cùng anh không được nữa: “Cố Mộng, đây là kết mà em muốn sao? Chúng ta nhất phải đi đến
Tôi ngẩng đầu nhìn ta: “Giang Kỳ Niên, anh đã đẩy chúng ta đến Nếu anh đã đứng về Thẩm Dao, vậy thì hãy chọn dứt khoát, đừng quay đầu nữa.”
ta miệng định giải thích, tôi không nhìn lại, thẳng bước vào đại sảnh làm tục.
10.
Làm xong thủ tục, tôi cầm tờ giấy hôn trong lòng bỗng nhẹ bẫng một cách kỳ lạ.
Kỳ Niên, từ nay sau, giữa chúng ta thật sự không còn bất kỳ liên hệ gì
Sau khi ly hôn, tôi dọn ra khỏi căn nhà mà tôi và từng sống năm.
Khi thu đồ đạc, tôi vô tình lật ra một chiếc hộp phủ bụi đã lâu. Trong đó là những vật cũ của chúng tôi — ảnh cưới, những món quà nhỏ anh ta tặng, cùng tờ giấy nhớ đã ố vàng — những lời nhắn tôi từng viết nhở và quan tâm anh ta.
Nhìn những thứ ấy, tôi mới nhận ra: suốt cuộc hôn nhân này, chỉ có mình tôi là cố gắng gìn giữ.
anh ta, chưa bao giờ thật sự đặt chân cuộc sống này.
Những tôi tưởng là "dịu dàng" từ anh ta, hóa ra chỉ do tôi mình tưởng tượng.
Thu dọn xong, tôi về nhà cha mẹ để tĩnh dưỡng.
Một đêm nọ, tôi tình cờ nghe thấy tiếng mẹ trò chuyện khe khẽ bếp.
“Chuyện thành thế này, tôi đã lúc đầu đừng quá bốc đồng, nó lại nghe…” Mẹ tôi thở
còn trẻ, ai nghe khuyên? Giờ vấp ngã rồi, mới hiểu thế nào là thật lòng,” bố trầm xuống.
lời khiến lòng tôi chua xót. Khi nghe thấy tôi, mẹ tôi ra “Mộng Mộng, giờ có hối hận không?”
Tôi suy nghĩ giây lát rồi lắc đầu, giọng bình “Con hối vì từng dành quá nhiều cho một người sai, nhưng không hối hận vì quyết định hiện tại của mình.”
Những ngày sau đó, tôi toàn tâm toàn ý tập trung điều trị vết thương.
Trong gian ấy, các đồng đội cũ thỉnh thoảng đến thăm, mang theo vài tin tức về Giang Kỳ Niên và Thẩm Dao.
“Chị Cố, Thẩm Dao vì vi phạm luật nên sau khi kết quả điều tra được công bố, bị khai trừ khỏi đội. Từ nay đội cứu hỏa cũng không nhận lại cô ta Lão Lâm nói nhỏ.
“Đội trưởng Giang… ừm, cũng vì lý yếu kém nên bị điều xuống cơ sở, còn bị giáng Tiểu Vương nói giọng hơi khó xử, “Nghe nói anh ấy giờ sống rất khó khăn, gần như không còn mặt mũi gặp ai trong đội.”
gật đầu, không nói gì.
Những chuyện đó, còn liên quan đến tôi nữa.
Kết cục của họ là do chính họ lựa chọn, chẳng có gì phải bận lòng.
nhận được sự dưng của tôi, các đội viên không nói thêm chỉ dặn tôi ngơi cho tốt.
Vài tuần sau, tôi trở lại bệnh viện để tái khám. Vừa ra khỏi phòng khám, tình cờ gặp Giang Kỳ Niên ở hành lang.
Anh ta trông tiều tụy hẳn, hoàn mất oai ngày trước.
tôi, anh ta như khựng lại một lúc, sau bước tới, hơi dè dặt: Mộng… sức khỏe giờ rồi?”
Tôi bước, lạnh lùng nhìn anh ta: “Giang Kỳ Niên, anh còn muốn gì?”
Anh ta cúi đầu, giống đang rất hối lỗi: “Xin lỗi, Cố Anh biết lúc đó không nên đối xử với em như vậy… Anh… đúng là một thằng tồi…”
Tôi bật cười khẩy: “Là đội trưởng, anh thất trách. Là anh càng không xứng. Giang Kỳ tôi sai, là yêu mù quáng, tưởng có thể thay đổi Nhưng chuyện đã chấm dứt rồi, đừng lãng phí thời gian của nhau nữa.”
Anh ta như vẫn chưa bỏ: “Cố Mộng… chúng ta… có bắt đầu lại không? Anh mình đã sai rất nhưng…”
Tôi lời anh giọng dứt khoát: “Không thể. Ngày xưa ngu tự ngã vào mơ hùng’ anh vẽ ra. Tôi đã hy sinh quá nhiều cho cuộc hôn nhân này, giờ tôi không muốn lãng phí thêm một phút nào nữa.”
Giang Kỳ Niên không nói được gì, mắt đầy vẻ đau đớn, nhưng tôi chẳng buồn nhìn lại, chỉ lạnh lùng quay đi.
Không ngờ, một nọ, Thẩm lại tận nhà bố tìm tôi.
Tôi vốn không định để ý đến cô ta, nhưng sợ cô ta tiếp tục làm phiền cha mẹ mình, nên chỉ lạnh mặt nói: ra cà phê bên cạnh, có gì thì nói rõ luôn.”
Vừa ngồi xuống, Thẩm Dao đã kìm được, vội vàng nói: Mộng! Rốt chị gì với anh anh ấy chịu gặp tôi nữa? Còn chặn luôn liên lạc! Là chị nói xấu tôi đúng không?!”
Tôi cười nhạt, giọng điềm tĩnh: “Thẩm Dao, cần nói gì sao? gì cô làm, anh ta sớm nhìn thấy. Tôi không cần nhúng tay.”
Cô ta nghiến răng, giọng gay gắt “Đừng có làm vẻ thượng! Nếu không có chị, anh ấy sao lại nhiên lạnh nhạt với tôi? Anh luôn tin tưởng Chị chẳng qua là không chịu nổi khi thấy tụi tôi hạnh phúc!”
Tôi không đáp, bình tĩnh nhìn cô “Thẩm Dao, chọn của Giang Kỳ việc của ta. Cô làm sai thì phải chịu hậu quả. Đừng đổ lỗi cho khác. tự lấy mà thôi.”
11.
Nghe tôi vậy, nét uất ức trên mặt Thẩm Dao chuyển thành tức giận, cô ta bật dậy, giơ định tát tôi.
Nhưng tôi nhanh tay lấy cổ cô ta, phản đòn, ép cô ta
“Cô tưởng đánh được tôi tôi lạnh lùng cười. Dao, lúc trong đội, tôi không toán cô không phải vì tôi sợ, mà vì nể Giang Kỳ Đừng tưởng tôi không biết cô lười biếng khi huấn luyện, lại còn hay thích thể hiện. Cô nghĩ chỉ với chút năng mà có thể trụ lại trong đội à?”
Cô ta tức đến run cả người, giãy giụa hét lên: “Vậy sao chị lại nhịn tôi?!”
Tôi tay, ngồi giọng dửng “Vì chuyện hôn là việc giữa và Giang Kỳ Niên. Còn cô? Không đáng để phí sức. Giờ nghĩ lại, cô thật là kiểu người thích tự mình đa tình.”
cô ta đỏ bừng vừa định phản bác thì đột nhiên, phía bếp quán cà phê vang lên một tiếng nổ lớn, kèm theo tiếng hét thất thanh và bước chân hỗn loạn.
báo cháy vang lên, khách trong quán hoảng loạn bỏ chạy.
Không suy nghĩ, tôi lập đứng dậy hô to: “Mọi người đừng hoảng! Di chuyển theo thoát tự!”
Tôi vừa phối việc sơ tán, vừa hỗ trợ duy trật tự. Mọi việc dần định hơn.
Nhưng đúng lúc đó, tôi bị một lực mạnh từ phía sau đẩy ngã, đầu đập mạnh xuống Trước mắt tôi tối sầm.
Khi tỉnh lại, trần nhà trắng sáng đến chói mùi thuốc sát xộc lên
Mộng, con tỉnh rồi!” – mẹ tôi siết chặt tay tôi, mắt đỏ hoe – “Con dọa bọn mẹ sợ khiếp! Sao lại vào viện nữa thế hả?”
Tôi cố gắng chống người đầu vẫn choáng: mẹ… con được ai đưa về vậy?”
Bố thở dài: gặp sự cố ở quán cà phê, may mà có một lính cứu hỏa kịp con ra, thì hậu quả thật lường.”
Nghe vậy, tôi khựng lại rồi gật đầu: thì con cảm ơn đó.”
Không ngờ, vừa dứt lời, bố liếc nhau, ánh mắt có phần ngượng
Mẹ tôi ấp “À… cái đó… người ta đi rồi. Con còn yếu, nghỉ ngơi đã.”
Tôi mắt nhìn họ, cảm thấy rõ ràng họ giấu gì đó.
Nhưng tôi không vạch chỉ nhẹ nói: “Vâng.”
12.
Vài ngày sau khi xuất viện, tôi thấy bản tin đưa tin về vụ cháy ở quán cà phê.
Bản tin cho biết nhờ tôi tổ sơ tán thời nên không có thiệt hại lớn về người.