Tôi lặng lẽ nhìn trước mặt, đưa về phía Giang Kỳ Niên.
ta rõ ràng cảm nhận mắt của tôi, chỉ cười lạnh, giọng đầy mỉa mai:
“Cố tôi biết cô vọng tôi bênh vực cô, nhưng tỉnh đi. Dù chúng ta là vợ chồng, tôi cũng không thể vì mà bao che cho cô.”
Những lời lại khiến lãnh gật gù đồng tình, ông lên tiếng: “Cố Mộng, đội Giang và Thẩm Dao đều đã phản ánh vấn đề cô, với cách là phó đội trưởng, cô cần nghiêm túc nhìn nhận trách nhiệm của mình.”
Nghe vậy, chợt bật phá không khí căng thẳng trong
Tôi lấy ra một xấp tài liệu đã chuẩn bị trước, đặt trước mặt lãnh đạo:
“Đúng, chính chúng tôi là vợ chồng dễ khiến người ngờ vị. thì tốt, hôm nay tôi sẽ chấm dứt quan hệ này.”
Tôi bình tĩnh nói “Đây là đơn hôn. Giang Niên, từ hôm nay, giữa chúng ta còn liên quan nữa.”
Gương mặt Giang Niên lập tức biến sắc, ánh mắt đầy phẫn nộ và kinh ngạc: “Cố Mộng, cô điên rồi sao?! Chuyện như mang ra đây đùa được à?!”
Thẩm Dao một thoáng kinh ngạc, trong mắt lóe lên niềm vui giấu nổi, kéo tay áo ta, nhỏ “Anh nghe chị đã…”
phớt lờ bọn họ, sang lãnh đạo, giọng điềm “Lãnh đạo, giờ quan tôi đã rõ ràng. Tiếp tôi trình bày sự thật, hoàn toàn không liên quan đến cảm cá nhân.”
7.
Lãnh gật đầu, ra hiệu cho tôi tiếp tục.
Tôi đứng ánh mắt lạnh lẽo quét Giang Kỳ Niên và Thẩm Dao, bắt đầu tường thuật:
xảy ra vụ cháy, với tư là phó đội trưởng, tôi đã ra lệnh rõ ràng: tất cả tiên cứu người bị kẹt, sau đó rút Trong quá trình rút lui, Thẩm Dao tự ý khăng khăng lao vào trong để cứu con mèo, khiến thời gian bị trì hoãn.”
“Vớ vẩn!” Giang Kỳ Niên tức lời, giọng đầy tức giận và khinh bỉ. “Đừng có đổ người Rõ ràng cô huy sai, khiến Dao gặp nguy hiểm. Đừng tưởng Dao Dao hiền lành là cô có thể bắt nạt!”
Thẩm Dao cúi đầu rưng rức, nghẹn ngào đầy “Chị Cố, sao chị lại nói thế? Em biết chị ưa em, nhưng… chị không thể lẫn lộn giữa việc công và được… Em… em chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, nghĩ cho đội thôi…”
Lãnh mày, đang lung trước lời họ: “Cố cô có gì muốn giải thích không?”
Giang Kỳ Niên thừa cơ bồi thêm, giọng đầy đả kích: “Giải thích gì? Chẳng phải cô ấy dựa vào chức phó đội trưởng để tùy áp đặt người sao? cẩu thả, khi xảy ra chuyện đổ lỗi. Với thái độ như vậy, tôi đề nghị phải xử lý nghiêm!”
Bầu khí trong phòng càng thêm nặng nề. Lãnh đạo đầu, giọng nghiêm khắc hơn: Mộng, nếu những điều này là thật thì rất nghiêm trọng. Cô giải thế nào?”
Tôi Giang Kỳ Niên lạnh lùng, nhưng trong lại yên tĩnh lạ Giọng tôi ổn, không mang chút cảm xúc:
“Nếu đúng như lời các người nói, tôi chỉ sai, gây ra tai vậy tại sao người bị thương nhất lại là tôi? Còn Thẩm Dao chẳng bị trầy xước nào, lại cần được ‘bảo vệ’ đến vậy?”
Giang Kỳ Niên cười lạnh, lập phản là do cô tự nói! Không phải để trốn trách nhiệm thì là Cô tưởng chỉ cần bảo bị là xong chuyện sao?”
Tôi ra một tờ giấy, đưa cho lãnh đạo:
“Đây là giấy chẩn đoán sau khi tôi xuất viện, ghi thanh sắt xuyên qua ngực, suýt đâm thủng phổi, đến mất nghiêm trọng, sốc xuất huyết, gãy nhiều xương sườn. Với tình như vậy, xin hỏi, có thể bày cả màn này được sao?”
Lãnh đạo nhận lấy, chau mày xét kỹ lưỡng, ánh mắt nhìn tôi thêm phần phức tạp: “Cố Mộng, cô có thể tiếp tục nói rõ sự việc không?”
Tôi gật đầu, ánh mắt thẳng về Thẩm Dao. Lệ trên mặt cô lập tức rơi nhiều hơn, giọng nghẹn ngào nhưng đầy vô tội:
Cố, dù chị có bị thương nặng… chị cũng không thể đổ trách nhiệm lên em chứ…”
Kỳ Niên lập tức lên tiếng phụ họa, lạnh lùng:
“Đúng Cố Mộng! vì mình khổ rồi là có thể đổ hết tội Dao Dao sao? Tôi nói cho biết, Dao hoàn toàn có lỗi! Tôi có thể bảo đảm cho cô ấy! Còn cô, là phó trưởng mà lại lạm dụng chức quyền, đẩy đồng đội vào nguy hiểm! Hành vi như vậy, định xử nghiêm!”
8.
Tôi nhìn cảnh anh ta chở Thẩm Dao, trong đầu bất giác lên ký ức từ năm trước.
Khi đó, tôi gần như tuyệt vọng nằm giữa đám anh ta là người mặc bảo từng bước lao ngược vào ngọn lửa, ôm vào lòng bằng giọng “Đừng có anh ở đây, em sẽ sao.”
Chính lần cứu hộ ấy nảy sinh tình cảm với anh ta. Bất sự phản đối của gia đình, tôi đã quyết tâm vào đội cứu hỏa theo đuổi anh ta.
Vì muốn gần anh ta, miệt mài học từng than vãn về sự gian khổ của luyện, thậm chí sàng thay đổi bản thân dưới sự huấn luyện khắt khe của anh
Nhưng giờ đây, đàn ông trước mặt tôi còn là “người hùng” trong ký ức ấy
Ánh mắt anh ta lạnh trên gương mặt chỉ toàn sự ghét và xa cách, không ngần ngại về phía một người phụ nữ khác dồn tôi đến bước đường cùng.
Có lẽ, anh ta từng yêu Hoặc nói đúng hơn, xưa ta cứu vì trách nhiệm.
Còn tôi, lại coi cứu giúp ấy là tình yêu, mù quáng bước vào cuộc hôn nhân này.
Nghĩ đến đây, chút cam lòng cuối cùng trong tôi cũng tan biến, nhường cho một lạnh lẽo tận tâm can.
Tôi ngẩng đầu, nhìn vào Giang Kỳ Niên, bình tĩnh nói: “Đội trưởng Giang, trước sự thật, cho dù có tình bao che thì ta cũng không thể thoát khỏi nhiệm. Còn tôi, sẽ dùng chứng để chứng minh.”
Tôi điềm tĩnh ngồi xuống, chuẩn bị từng lời từng chữ để trình sự thật.
mặt Giang Kỳ Niên và Thẩm Dao đều thoáng cứng lại, nhưng tôi đã còn bận tâm nữa.
Tôi điện thoại, đưa lãnh đạo một đoạn video: “Lãnh đây là đoạn sát tại hiện trường. Rõ ràng lại từng hành động mọi trong đó bao gồm việc Thẩm Dao tự ý xông vào khu vực nguy hiểm.”
Lãnh đạo mày, lập tức cho video.
Màn hình hiện rõ Thẩm Dao bất chấp mệnh lệnh, lao vào biển cứu mèo. Hành động của cô khiến thời gian bị trì chí còn gián tiếp gây ra việc sập nhà.
Còn tôi, bảo vệ ta nên mới bị thương.
Khi video kết thúc, cả phòng họp lặng như
Sắc mặt Thẩm Dao lập tái nhợt, cắn đôi mắt ngấn lệ, cố gắng biện hộ bằng giọng rẩy: “Chị sao chị lại vậy? Em thừa nhận lúc đó bốc đồng… nhưng em chỉ cứu con mèo… chị lại dùng chuyện này để tội em, thật quá đáng…”
Giang Kỳ Niên chết lặng, quay sang nhìn Thẩm Dao, giọng đầy hoang mang: “Dao Dao, sao em lại lừa Nếu em sai, anh cũng sẽ chịu nhiệm cùng em… sao em làm vậy…”
Nghe vậy, Thẩm khóc nức nở hơn, vội lấy tay anh ta, ngào: “Anh Giang, em không lừa anh! Là chị Cố cố tình nhắm vào anh biết mà, chị ấy chưa bao giờ thích em… đoạn video đó khi là ấy dựng lên để hãm hại
Lãnh đạo mặt lạnh như quát lớn: “Đủ rồi! Sự thật Thẩm Dao, cô vi kỷ luật chỉ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động hộ, quyết định chỉ tác, chờ điều tra thêm. Giang Kỳ Niên, anh cũng bị khiển trách vì giám lỏng lẻo, thiếu trách nhiệm trong quản lý!”
mặt Giang Kỳ Niên tối sầm, ánh phức tạp nhìn tôi, giọng đầy uất hận: Mộng, cô lòng rồi chứ? Cô tôi và Dao lý, cuối cùng cũng được như ý!”
nhìn anh ta, hỏi lại: “Giang Kỳ Niên, trong mắt anh, tôi làm gì cũng là có đồ sao?”
mặt Kỳ trở nên cực kỳ coi, há miệng định nói gì đó.
Tôi ngắt lời, giọng đạm: “Thôi, khỏi nói gì nữa. Nhân lúc lãnh đạo còn ở chính thức đơn từ chức.”
Giang Kỳ Niên sững người, giọng có chút hoảng loạn: “Cố Mộng, cô nói cái gì? muốn chức?!”
Tôi anh ta, ánh mắt lạnh nhạt: “Không đặc biệt cả. bây anh Thẩm hơn, vậy thì chúng đi hoàn tất thủ tục ly hôn.”