Trang đang được thử nghiệm. Truyện được sưu tầm và dịch bằng Tool AI. Nếu trùng xin vui lòng liên hệ để page tạm thời tắt truyện đó 1 tháng.
Chương trước Chương sau
Chương 1

01

“Cô Tạ, buông tay đi, trong Niên từng có cô.”

Tôi đứng cầu thang, nhìn cô gái xinh đẹp vừa bước vào đã quỳ xuống đất.

Trong lòng cô ta ôm một bé trai trẻo bụ bẫm, gương mặt non nớt đáng yêu, còn bản thân thì khóc lóc thảm thương.

“Cô và Tịch Niên không thể đi đến cuối cùng đâu, cả Bắc Thành này ai mà không biết hai người không hợp. Thay vì cứ hận nhau mãi như vậy, chi bằng buông tha cho anh ấy cũng như cho chính cô.”

Đợi cô ta khóc xong, nói đủ, tôi mới ung dung bước xuống.

“Cô em, cho dù tôi với Phí không có làm loạn đến mức khó coi đi chăng nữa, thì tôi vẫn là vợ của anh ta.”

nói nghe một câu nhé, cho Phí Tịch Niên có chết, người đỡ cữu cho ta Còn cô, đừng mơ mà bước chân vào tang lễ.”

ngồi xuống ghế sofa, tìm tư thoải thờ ơ đánh giá ta.

Đôi mắt hạnh, môi mái đen buông lơi, là xinh đẹp và thuần khiết.

“Vậy cho tôi hỏi, cô lấy tư gì mà tới khuyên tôi nhường chỗ?”

Cô gái đẹp ấy đặt đứa trẻ đất, giọng nói yếu đuối vừa cố chấp:

“Đây là con của Phí Tịch Niên, nó đã ba tuổi rồi, chị xem và anh có quan hệ gì?”

Tôi nhìn đứa trẻ đó chằm chằm một tim khẽ lỡ nhưng rất nhanh đã bình tĩnh trở lại.

Trẻ thật tốt, cái gì cũng dám nói, gì cũng làm.

“Tôi dựa vào đâu mà tin cô?”

Cô ta lau nước mắt, dịu dàng nhìn đứa trẻ trong lòng:

“Tôi không cần chị tin. Tôi đến đây cũng không phải tìm chị.”

“Phí Niên đang ở đâu? Tôi muốn gặp anh ấy. Tại sao gọi điện anh ấy không bắt máy? Có chị cố tình cho anh ấy gặp tôi?”

Tôi lơ đễnh ngắm móng tay gắn đá vừa mới làm xong, nghĩ xem làm sao để Phí Tịch Niên lại vào nữa.

Hôm qua tát ta mạnh quá, nữa gãy

anh ta ở bệnh đấy. Hôm qua bị tát ngất xỉu, chắc giờ vẫn chưa tỉnh. Cô muốn thử

Cô ta nhìn ánh mắt lạnh lẽo của tôi liền run rẩy, vội ôm lấy đứa trẻ, giọng nói sợ hãi nhưng vẫn cố chấp:

“Chị không dám, nếu chị động Tịch Niên sẽ không tha cho chị đâu.”

Tôi khẽ cười:

“Ừm, cũng nói câu y hệt như vậy. Cô ta dám tới trước mặt tôi khiêu còn chắn tôi không dám động vào.”

Nhân cô ta hoảng hốt cúi mắt, tôi ghé sát vuốt ve khuôn mặt cười dịu dàng:

xem cuối cùng cô thế nào?”

Tôi cũng chẳng cần cô ta trả lời, tiếp tục nói:

“Cô ta bị tôi đánh cho vào viện, Tịch Niên muốn cản cũng không kịp, vẫn còn đang viện kìa.”

“Đã được đến đây, chắc cô cũng biết tính tôi rồi chứ.”

Gương mặt cô ta vừa bất lực hoảng

“Tôi không giống họ…”

Tôi nhìn xuống, quan sát từng cảm nhỏ trên mặt cô cười lạnh từ trong cổ họng:

“Có gì khác nhau sao? Nếu tôi ra tay ở đây, cô nghĩ xem liệu cô có thể cùng họ nằm chung một phòng bệnh không?”

sợ hãi nhìn tôi, bàn tay siết chặt, cúi đầu yếu đuối.

Thấy cô ta sợ đến mức đó, liền gọi cho Phí Tịch

“Phí Tịch Niên, anh sống chứ? Có người tìm không anh, nên mò đến chỗ tôi rồi.”

Giọng anh ta lên, mệt mỏi nhưng vẫn mang ý cười biếng:

“Ninh Ninh, may mà không chết anh, anh vẫn còn sống. Bác sĩ bảo anh có thể xuất viện rồi.”

“Người nào vậy? Ai dám quấy rầy em? giải quyết giúp đi, xong nhớ tới đón anh về.”

Tôi ngẩng nhìn cô

“Điện thông rồi, cô tên gì?”

“Trần Nam Sương.”

vẫn tiếp tục điện:

ta nói mình tên Trần Nam Sương… À đúng còn theo một đứa

Phí Tịch im

Mấy phút sau, ta mới lên tiếng, vẫn ơ, lười biếng:

“Không quen, đuổi đi đi, đừng để cô ta làm phiền nghỉ ngơi.”

Nam Sương như sắp sụp đổ, mặt trắng

“Không thể nào… Niên sẽ không đối xử với tôi như vậy.”

Nước mắt cô lấp lánh mắt, không cam lòng ôm đứa trẻ rời đi.

Chỉ đến cô ta khỏi, tôi vẻ lạnh tạo.

Cảm giác máu toàn thân lạnh ngắt.

Người khác không nhưng tôi thì rất – Phí Tịch Niên đã do là anh nói dối.

Anh ta biết Trần Nam Sương. Đứa đó, tôi nhìn rõ, nó có vài nét anh ta.

Cảm giác ngạt thở như đuối trào lên, nhấn tôi.

Đứa trẻ tuổi. Mà chúng tôi đã kết hôn bốn năm. Vậy mà anh ta lại có một đứa con ba tuổi.

02

Tôi cũng từng một đứa con. Nếu nó còn sống, bây giờ chắc tầm ba tuổi

Nhưng con tôi lại đến không đúng lúc. Đó là vào năm mà quan hệ giữa tôi Phí Tịch Niên căng nhất.

Năm ấy, anh ta cứu tôi khỏi tay đám chủ nợ, nhưng tôi chẳng hề biết

Bởi vì chính anh ta đã thiết kế khiến công ty nhà tôi phá sản.

Cũng trong năm đó, Phí Tịch Niên càng tôi hơn.

Từ khi tôi mười tám tuổi, bố quay lưng phản bội, khiến nhà họ Phí sụp đổ. mẹ Phí Tịch vì tuyệt vọng mà nhảy lầu tự

Chưa đầy một sau, tháng đó, anh trai anh ta từ Mỹ quyết chuyện, giữa gặp tai nạn xe rồi đời.

Chưa tới một anh ta mất ba người thân ruột thịt

Thế nên, anh ta hận bố tôi vì đã hại chết ba mẹ và anh trai ta. Và anh ta tôi.

Còn tôi thì hận sự nhục nhã anh ta dành mình, bố tôi, hận cả thế giới

Nhưng với đứa trẻ đó, tôi vẫn không nỡ ra tay. Ngay ngày đầu tiên biết mình mang thai, tôi đã định bỏ nó.

Tôi không muốn con phải gánh lấy mối hận thù giữa ta.

Tôi không nói với bất kỳ ai, mình đặt lịch phá thai.

Hôm ấy, khi tôi nằm bàn phẫu thuật, Phí Tịch Niên xông vào.

Mắt ta ầng nước, tôi từng thấy ta hoảng loạn đến vậy.

Anh ta run quỳ xuống trước mặt tôi, khóe bầm, cũng

“Ninh xin em… đừng làm vậy, đừng đối với anh như thế.”

“Anh mất quá nhiều rồi… Em còn muốn mất thêm nữa sao?”

Chương trước Chương sau