Tôi đã mềm lòng, giữ lại đứa trẻ.
Quan hệ giữa chúng tôi cũng dịu lại. Khi tôi rằng mọi đang tốt lên…
Chị dâu anh ta – Bắc Tuyết – xuất hiện. Sắc mặt chị ta tái nhợt, bụng hơi nhô ra, nhìn tôi đau mà chất vấn:
“Tạ Ninh Vi, bố cô đã hại chết ba mạng nhà Phí, cô mặt mũi đây sao?”
Chị đang mang thai, lại không ổn định tinh tôi không muốn dây dưa, chỉ định gọi cho Phí Tịch Niên đến giải quyết.
Nhưng cầm điện thoại lên, Lâm Bắc Tuyết đã gào khóc lao tới, như phát điên mà đánh tôi. Trong lúc co, chị ta tôi ngã xuống thang.
Cơn tim ập tới, rồi tôi dần mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, họ nói với tôi – đứa trẻ không còn nữa, và tôi cũng vĩnh viễn không có con.
Tôi đến mức không thở nổi, nước mắt rơi ngừng, chỉ có thể run giọng hỏi:
“Lâm Tuyết… đâu
Nhưng Phí Niên lại tránh ánh mắt tôi, chỉ nắm chặt tay tôi, khàn giọng nói:
“Ninh Ninh, anh không quan tâm có con hay không.”
“Anh đã đưa Lâm Tuyết ra nước ngoài rồi. Anh cô ta sẽ không bao giờ xuất trước mặt em
Tôi hiểu rồi. Anh ta không truy cứu.
ta thủ lúc tôi chưa tỉnh, đã vội cô xuất cảnh. Không phải vì sợ làm hại Lâm Bắc Tuyết sao?
Cũng đúng, Lâm Bắc là chị ruột của ta, anh có thể làm gì cô ta.
Nhưng tôi thì không thể qua. Đứa trẻ đó con nó chết trong bụng Nếu tôi không đòi lại bằng nó, còn thương xót đây?
phát điên, giật truyền lảo đảo với cơ thể vừa mới mất con, nát thứ trong phòng giọng tôi khàn đặc vì hận:
“Phí Niên, tôi sẽ tha cho cô ta.”
Khi hận đến tận cùng, thậm chí nghĩ – Lâm Bắc Tuyết chết bồi táng cùng con tôi. Nhưng ý nghĩ đó chỉ lóe lên biến mất.
căn phòng hỗn loạn, Phí Tịch im lặng nhìn tôi.
Anh ta cười, đôi mắt tú lại giấu không hết sát khí, giọng nói như rỉ máu:
“Tạ Ninh Vi, nhà cô đã Phí gia ba mạng người. Cô ấy mới kết hôn được một năm, chồng chết vì định ‘không tha cho ấy’ thế nào đây?”
Tôi sững sờ, rồi giáng cho anh ta một cái tát.
“Cút.”
Phí Tịch Niên không quay đầu, bước thẳng ra ngoài. Quan hệ giữa chúng tôi lại một lần nữa xuống tận đáy vực.
Nhưng đêm hôm đó, trong giấc chập chờn, cảm có người kéo lại chăn cho mình, có giọt nước lạnh trên mặt tôi. Là Phí Tịch
Khi anh ta rời đi, tôi lặng lẽ theo. thấy anh ta quỳ trên công, ánh soi rõ gương mặt anh ta đầm nước mắt.
Đó là kiểu khóc không thành tiếng, nhưng đau đớn và tuyệt vọng đến cực điểm.
Tôi bỗng thấy mệt mỏi. không còn biết mình nên hận ai nữa.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, chắc tôi vẫn hận anh ta. Hận anh hy lại đẩy tôi vào vọng, hận anh ta rõ ràng không thể giữ được lời hứa, vậy mà vẫn cố chấp hứa hẹn.
03
Tôi vào ghế sofa, nước thế rơi không
Tiếng báo WeChat Là Phí Tịch Niên.
【Ninh Ninh, không cần tới đón anh nữa, anh có công ty.】
Tôi nước quay sang gia:
“Trần Nam Sương chắc chưa đi xa, tìm ta và đứa về đây.”
Tôi muốn dẫn họ tới gặp Phí Tịch Niên.
Đến cửa phòng bệnh, tôi bảo Trần Nam Sương ôm đứa bé đứng ngoài, còn tôi đẩy cửa vào trước.
Phí Tịch Niên đang thay thấy tôi liền ngạc nhiên:
“Ninh Ninh, sao em lại tới
Anh cúi người lấy tôi, hơi thở ấm áp phả bên tai, mệt mỏi nhưng dịu dàng:
“Sao sợ anh bị thương nhẹ quá, nên tới đây đâm thêm nhát à?”
Tôi cười, gật không trả lời.
Tôi mạnh vào thương của ta, nhìn anh nhíu mày vì đau, mắt tia lạnh lẽo:
“Anh còn chưa khỏi hẳn, gấp gáp đi gặp ai vậy?”
Phí Tịch Niên cười nhạt:
gặp ai cả, ty có việc, anh đi đây.”
Anh ta bước ngang qua tôi, định rời đi.
Khi tay anh ta vừa đặt lên tay nắm cửa, tôi mở miệng:
cần đi đâu cả, người đang ở đây.”
Phí Tịch Niên quay lại, ánh mắt đáng sợ:
“Tạ Ninh Vi, làm cô ấy
Tôi khẩy:
vậy, giả vờ được nữa à? phải anh quen biết
cố ý thở dài, bước chậm rãi quanh phòng, giọng đầy tiếc nuối:
Tịch ta không mạnh mẽ như cô thư của anh đâu. Nước mắt cô đủ để dìm cả Bắc Thành.”
Nhìn gương mặt ta càng lúc càng u ám, tôi sát vào, từng chữ như băng:
“Còn trẻ đó, nó khóc dữ dội lắm.”
cùng lúc tôi dứt tay Phí Tịch Niên đã siết chặt cổ tôi.
“Tạ Ninh Vi.”
Anh ta có vẻ rất căng thẳng, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, siết đến mức tôi không thở nổi, giọng anh lạnh lẽo và trầm đục:
“Em đã gì họ?”
Tôi vẫy, vung tay tát thẳng vào mặt ta, ngay lập tức trên da xuất hiện giọt máu li ti.
Trong mắt Phí Tịch Niên cuộn trào cơn dữ u anh ta nhìn đầy cảnh giác:
“Tạ em cầu nguyện cho họ không sao thì hơn.”
Tôi cầm cốc nước cạnh xuống, mảnh vỡ bắn lên, cứa đầy vết thương ta.
“Đương nhiên họ không sao. Niên, cô ta đã quỳ xuống van xin tôi buông tha rồi, tôi dám động đến cô
Tôi mở cửa, đẩy Trần Nam Sương và trẻ trước mặt anh ta, tim đau nhói bị dao cứa, nhưng tôi vẫn
“Đây, nhìn đi, con trai anh đấy.”
Phí Tịch theo phản xạ lùi
“Không phải… nó phải
Anh ta còn chưa xong, Nam Sương đã òa khóc, lao vào lòng anh nước mắt tuôn ngắt lời anh ta.
Niên, em… em sợ lắm… em sợ không bao giờ được gặp nữa.”
Đứa trẻ cũng ôm chặt chân Phí Tịch Niên, nở:
“Baba, con sợ… dì ấy dữ lắm…”
Tôi không biết Trần Nam Sương thì thầm gì bên tai anh ta, chỉ thấy Phí Tịch Niên nhìn đứa hồi bỗng rơi nước mắt. ta ôm chặt lấy đứa trẻ ấy.
Thật cười, một Phí Tịch Niên luôn khống chế cảm đến mức vô cảm, mà cũng có ngày rơi lệ vì một trẻ.
Không hiểu lại nhớ đến đêm đứa con của tôi mất, anh ta cũng khóc.
Giọt của anh ta, rẻ mạt.
Mùi thuốc khử trùng trong bệnh viện vốn không khó ngửi, nhưng lại cay xè và lạnh lẽo, hít vào phổi như dao cứa.
nhìn họ – một gia đình ba người đoàn tụ, chỉ thấy vô vị, xoay người muốn rời đi.