1
Vào lúc chạng vạng, tiếng giày cao gót vang lên rắn rỏi trên hành lang bệnh viện.
Nhận được tin bạn trai gặp tai nạn xe, tôi vã dở công hấp tấp quay về.
Nhưng trên chuyến tàu cao tốc về, tôi đọc một tin tức địa phương.
đề bật: “Khi xe lao tới điên cuồng, anh ấy đã nhường lại hy vọng sống cho người khác.”
Phần bình luận tràn ngập những lời khen ngợi hành dũng cảm, xứng đáng được khen thưởng.
Hình ảnh minh họa là bạn trai tôi, Hoa, cáng, chết chưa rõ.
Đứng bên cạnh là đồng nghiệp kiêm đàn chị Ninh, lấy tay anh ta, mặt đầy lo lắng.
Người được chính là cô ta.
chuyến tàu lao nhanh như chớp, tâm trạng bồn chồn của tôi nên bình tĩnh.
Cơ thể căng thẳng thả lỏng, đầu óc bắt đầu suy nghĩ.
Hành động của Trầm Hoa thật đáng suy ngẫm.
Anh quá dũng cảm.
Với tính cách của anh ta, nếu nói cứu người vì lòng không tin.
Hoặc là anh ta có động cơ riêng, hoặc giữa hai người có tình cảm, chắc chắn không sai.
Nói đến cô Hà Ninh cũng là người đặc biệt, năm đó cô ta thành tích xuất sắc vào làm ở công ty lớn, sau vòng vo, lại đến công ty nhỏ của chúng tôi.
Công hiện tại do tôi và Trầm Hoa cùng điều hành, là thành duy nhất lại thời sinh viên nghiệp của chúng tôi.
ty làm kinh ngoại thương, chủ yếu là thông phiên nước ngoài của TK, bán hàng qua livestream, dựa vào lợi thế ngôn ngữ Tây Ban của tôi và Trầm Hoa.
Những năm gần đây phát triển lợi, nhưng trải qua không ít gian khổ.
2
Khi tôi đến phòng chỉ thấy Hoa nằm một mình, nhìn trần nhà ngẩn người.
Nghe thấy tiếng chân tôi, anh đầu nhìn về phía cửa, ánh chạm vào tôi.
hình thế có nặng không?” Tôi mở hỏi.
Trầm Hoa vẻ mặt như được gánh nặng, như thể cuối cũng đợi được tôi: “Gãy xương những chỗ khác chờ kết quả kiểm tra ngày mai.”
Tôi gật đầu, không hỏi thêm, tìm một chiếc ghế ngồi cho mình một cốc nước.
Uống một hơi cốc nước lớn, cả người thấy khoái nhiều.
Trầm Hoa vẻ mặt áy náy: “Lại làm phiền em rồi.”
sao.” Tôi nhẹ nhàng đáp: “Dì đâu
Trầm Hoa nói nhỏ: “Bác gọi bà ra nói chuyện rồi.”
Tôi gật đầu, rồi hỏi: Tử Ninh đâu, sao không thấy cô ấy?”
Nghe vậy, Trầm Hoa nhíu mày: “Cô ấy bị hoảng sợ, đã về nhà rồi.”
Tôi bật cười khinh miệt.
Hoa hơi ngạc nhiên nhìn tôi.
Tôi mặt đầy chế “Nhà họ nói sao?”
Trầm Hoa nhíu mày sâu “Còn nói sao được? Cứu người là việc tôi nên làm, chẳng lẽ mong người ta báo
Tôi tiện chỉnh lại giả vờ thản nhiên: “Anh không mong báo đáp, nhưng họ không ơn là chuyện khác.”
3
Trầm Hoa có chút không nhẫn: “Họ đương là cảm ơn rối rít.”
“Ý tôi là thực chất họ làm gì?” Tôi không chịu tha: “Ngoài mấy lời nói suông, họ còn làm gì cụ thể không?”
“Cô hỏi thẳng luôn đi cho rồi, muốn biết nhà họ định cho tôi nhiêu tiền, thế chẳng phải xong rồi
Hoa mang theo giận dữ, giễu tôi: “Cô vòng vo lớn như thế để hỏi một câu vậy.”
Tôi đầu: thì, nhà dự định bồi thường cho anh thế nào? nói cách khác, cảm ơn anh bằng cách nào?”
“Chu Tân cô lắm.”
Trầm Hoa “Cô đến không phải để quan tâm đến tình hình bệnh tật của tôi, mà chỉ lo chuyện tiền nong. Không có tiền tôi đi người
bất chợt đứng bật “Trầm Hoa, tình trạng của anh tôi đã hỏi mẹ anh trên đường đến đây, rồi cũng xác nhận lại với chính
“Không cho tôi nhắc chuyện bồi thì tôi anh, chi phí điều trị và chăm sóc tế ai chịu đây?”
Tôi chỉ vào chân đang bị treo bó kín mít anh ta.
Mặt Hoa đỏ bừng, hơi thở gấp gáp: “Chẳng lẽ không định ở lại chăm sóc anh sao?”
“Anh nói đùa đấy Giọng tôi cũng cao lên, sắc bén: công ty, anh ngã rồi tôi lại bỏ đó mà đi chăm người, anh định để công ty sập luôn sao?”
ta tôi chạy hai đầu, nhưng tôi sao có thể chiều theo đó.
Trầm buông mình nằm phịch xuống giường: “Thôi, để mẹ chăm.”
Tôi gật đầu: “Vậy trước Đêm tôi chỉ ngủ được bốn tiếng, nay lại cãi với khách suốt, đầu óc bây giờ không
Nghe vậy, Trầm Hoa mở to mắt, vẻ mặt ngạc lẫn lo lắng nhìn
Ngay lúc tôi đứng chuẩn bị rời đi, anh ta lên tiếng hỏi: “Tân Di, em đang giận à?”
Tôi lại, quay đầu nhìn anh: “Không đến mức đó.”
Vừa ra đến cửa, tôi liền đang vội vàng lại. Thấy tôi, dì như thấy cứu tinh.
“Tân Di, con định vậy?”
Tôi lễ phép đáp: “Dì mấy ngày con mệt quá rồi. Trầm Hoa không là tốt rồi, con về nghỉ một lát.”
Trầm tỏ ra khó xử: “Tiểu Chu, sĩ nói nội tạng Trầm Hoa cũng bị tổn bảo tôi đêm nay phải ý sao.”
“Con thể cùng dì không? Dì sợ lắm.”
dịu dàng: “Dì ơi, Hà Ninh không phải người ngoài, cũng rất thân với cả chúng con, chuyện này để chị ấy lo là thích hợp nhất rồi.”
Sau lưng tôi, Hoa tức giận hét “Mẹ, để ấy không đủ tiền thuê cô ta đâu!”
Dì Trầm cũng nổi đóa, lách qua tôi, vài bước đã xông vào phòng quát Trầm Hoa: “Được thôi, đuổi hết đi! để mẹ hạ con là chứ gì? Con giỏi mà, con oai mà, có người khác lo rồi!”
Nói xong, bật khóc nở.
Trầm Hoa lúng tôi, không biết phải làm sao.
4
Tối đó tôi ngủ một mạch không mộng mị, hoi được một giấc ngủ ngon lành.
sớm văn phòng, mọi thứ trên bàn vẫn như chuyến công tác, một đống sổ chất chồng.
Tâm trạng còn rối bời, tôi dứt khoát không hỏi gì về tiến độ công việc, chỉ lặng lẽ sổ sách ra xem.
Tập đoàn đang có định thâu tóm công chúng tôi, điều kiện cơ bản đã lượng gần xong.
Họ đưa ra hai phương án:
Một là, mua lại cổ phần của chúng tôi với mức giá gấp bốn lần thị giá, nhận tiền mặt rút lui.
Hai là, chuyển cổ phần hiện có thành cổ phiếu công ty mẹ TS, lên sàn, ấy cổ phiếu thể giá gấp mười, hai mươi, chí trăm khả năng vô hạn.
Nhưng phương án hai có điểm bất lợi rất lớn: chúng những đông nhỏ lẻ không tiếng nói – chỉ có thể thông qua việc thành lập công ty đầu tư để tiếp nắm giữ cổ TS. Mà công ty đầu tư này lại người đầu TS – Trì Đông – điều
Chuyện đó thuật, nước khó dò, bước vào rồi, chưa chắc còn tự được.
Ai mà mơ một đêm đổi đời? Nhưng cũng phải có cái số.
Tôi lại nhìn mục quyền sở hữu cổ phần: tôi – Tân Di – đã đầu tư 1,5 triệu tệ, chiếm phần.
Tâm trí dễ dàng bị kéo theo, như có đó dẫn dắt, tôi mở sổ kế toán, cẩn rà lại khoản một.
Khoản đầu tiên tệ, tôi mất năm gom đủ.
Những con số ráp dưới tay, chứa biết mồ hôi và nước mắt.
run, nâng niu và trân trọng.
5
đó quen với Trầm Hoa, mẹ đã không đồng ý – nói anh ta không có gốc rễ, lại tham vọng quá cao. Khi biết tôi định khởi nghiệp cùng ta, còn đến mức doạ đoạn tuyệt quan hệ.
Nhưng với chuyện tình cảm, lực chưa giờ là vấn
Trầm Hoa tốt trước tôi hai năm, đã thành lập và nhận được một số khoản từ nhà nước.
Anh ta bàn tôi: “Tân Di, công ty thiếu vốn khởi nghiệp. Em vội qua đây làm, hãy vào ở công ty lớn trước, dùng lương góp vốn. Anh giữ cổ phần cho em, chỉ cần đúng hạn chuyển được.”
Hồi đó nhìn anh ta mắt sáng lanh, gật đầu thật mạnh.