Phía sau, giọng Trì Hướng Đông lạnh lùng vang lên: “Cô còn đó làm gì? tôi gọi bảo vệ à?”
Hà Tử Ninh hổ giận bước rời đi, còn nhanh hơn cả tôi.
Tôi đi sau, cười nhạt, khiến cô ta càng bước vội.
Sau khi Hà Tử Ninh rời đi, Trầm lại tìm người mới làm trợ lý — không lại là An từng là trợ lý của tôi.
Hôm đó tôi bận đến quên cả ăn cầm một xấp tài liệu đến văn phòng Trầm Hoa, vặn hai người đang ăn cơm.
Chỉ nghe Hoa không vui nói: “Anh nói bao nhiêu lần rồi, tiêu phi ra thì phải vớt hết. Em xem đi, làm anh ăn vào đầy miệng, ngay cả miếng thịt cũng phải nhả ra.”
Lục An Nhiên vội vã xin lỗi, nhanh chóng dùng giấy ăn nhặt miếng ta nhả ra.
Trầm Hoa lại nói: “Đừng vào thùng sẽ có mùi.”
Lục An Nhiên lập tức đứng dậy định đi trong nhà vệ
Lúc đó mới phát ra tôi đứng cửa, cô ta tức đơ có chút lúng
Tôi để liệu xuống, giao vài câu đi.
Sau Lục An Nhiên đến tìm tôi.
ấy Chu, chị với Trầm Hoa không còn khả quay lại đúng không?”
Tôi vừa so tài liệu vừa mở máy tính, trả lời một cách dưng:
Cô ấy ngập ngừng nhưng đầy tâm: khác em nhặt, cũng tính là trộm đúng không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô: “Tôi từ bỏ có do. làm việc nhau, tôi khuyên em trọng.”
Cô tỏ vẻ không để tâm: “Bây giờ Hà Tử Ninh đã đi rồi, họ cũng không liên lạc lại. Em thấy là do chị khắt khe thôi. Ai mà không có ‘ánh trăng trong Chị dám nói trong lòng không có ai sao?”
Câu này làm tôi nghẹn họng, không phản bác.
Tôi chỉ “Miễn em thấy vui được.”
Cô bé ấy đứng phắt dậy bỏ đi, mắt hoe
Thật sự một người cố chấp.
Điều tôi ngờ tới là — Trầm Hoa bắt đầu khai theo đuổi lại
Trời xuân rực rỡ, tôi ăn trưa ở công viên gần công chọn một chỗ ngồi bên bồn hoa.
Anh ta đến tôi, đưa ra một cơm trưa được gói đẹp. Tôi nhìn nhãn là đồ của nhà hàng nổi — một hộp thế này ít cũng vài chục tệ.
Tôi không ngẩng tục ăn cơm hộp nấu — tay nghề tôi lúc càng tuyệt.
ta tự động ngồi xuống cạnh vừa mở cơm vừa nói:
“Giữa chúng ta hiểu lầm quá nhiều. đầu định đợi em rồi tìm em. Ai ngờ đó lại bị em bắt gặp và Tiểu Lục.
“Anh sợ nếu đến tìm em sớm thì sẽ muộn
Tôi ngẩng đầu nhìn anh cái, ánh mắt lạnh băng.
Trầm Hoa dài thật sâu.
“Về mật khẩu máy tính, hồi còn ở công ty cũ, anh từng nói cho Tử Ninh. Hôm đó có một tài kế toán cần mà không ai liên lạc được em. Anh sau này ấy lại lấy trộm tài của Đó là chuyện thứ
“Anh thật sự từng có tình cảm biệt với ấy, chuyện này là anh sai rồi, anh nhận. Anh đối xử tệ với em, sai nặng, những điều này sau này anh mới hiểu ra. Nhưng tình bao năm qua không phải giả, anh chưa từng lừa thực lòng muốn cưới em.”
Tôi nhìn anh ta, mắt không chút dao động, giọng đầy chán ghét:
xa anh tôi mất khẩu vị.”
Hoa nín lặng, hít sâu nói tiếp:
“Em không thể đánh giá người khác chỉ bằng một lỗi sai. Tội phạm có thể cải tạo làm lại cuộc đời. Ra tù rồi, họ cũng chẳng còn nợ gì xã hội. Ai mà không từng sai lầm chứ?”
Anh nghiêng người về phía tôi, tôi có thể thấy mắt anh đỏ hoe:
“Anh biết anh nợ em lắm. Em muốn anh bù đắp thế nào, anh cũng nghe theo em.”
cầm lấy hộp cơm ta đưa, dốc hết phần cơm được bày trí xảo vào túi đựng, nghe tiếng rơi lách cách như đá ném
Tôi lạnh lùng cười:
“Cái này mà là ba trước, tôi sẽ mang ơn anh cả đời. Bây giờ thì... đi.”
nắm lấy cổ tay tôi, giọng ngào:
“Em đừng giận anh sẽ cắt đứt hoàn toàn với Hà Tử Ninh, anh Tiểu Lục không có gì cả. cho anh một cơ hội để anh bù đắp cho em.”
càng sâu: “Loại như anh một lúc ôm ba Mặt xấu mà còn chơi bời, cũng biết mơ Anh xem tổng ta kia kìa, còn giữ mình sạch, anh dám sao?”
tiếp tục mỉa mai: “Chúng ta ở bên nhau sáu năm, phúc nghe nhiều nhất là mật ngọt đầu môi, nhìn thấy nhiều nhất là lời nói không đi đôi với hành động. Đến này rồi, giữ chút cho mình đi.”
Trầm Hoa đột ngột đứng bật dậy, không tin nổi nhìn tôi.
Tôi chặt túi rác lại: “Chia tay rồi, tôi cuối cùng cũng không phải cùng anh khổ sở nữa. Tôi rất vui. Tôi thèm giận anh, anh không đáng. Anh đi không? Không thì tôi đi.”
Anh ta đón lấy túi rác, thân hình lộ vẻ thất bại, lặng lẽ bỏ đi.
Tôi vứt luôn đũa trong tay, cũng chẳng còn tâm trạng ăn uống gì.
Tôi đứng rời đi, mặt đầy vẻ bực dọc.
Khi đang thu dọn hộp cơm, tôi ý thấy bên bồn sau bụi cây có một dáng trông quen.
Chắc là đồng nghiệp nào đó chưa thân.
Tôi vừa thu dọn xong, một cơn gió xuân ấm áp thổi qua, mang theo mùi nước hoa nam quen thuộc.
Trì Hướng Đông.
Tôi bước, tìm góc nhìn rõ hơn quả nhiên anh.
Anh nhìn thấy tôi, mỉm cười chào.
Tôi cúi đầu, thầm nghĩ không biết vừa rồi cuộc đối đó anh đã nghe được nhiêu.
Cũng không sao — dù gì anh chứng kiến mặt thảm hại nhất giữa tôi và Trầm Hoa.
Nhưng mà... nãy tôi có đến anh thì phải?
Thật sự quá
Tôi tay lên trán, vừa nói: đi đây, không làm phiền anh nữa.”
Chưa kịp Trì Hướng Đông đã bật cười: ngờ trong hình tượng tôi cũng ra gì phết đấy.”
Tôi đỏ mặt: “Chỉ cần không phiền vì tôi đem anh so sánh với Trầm Hoa là được…”
hiểu Trầm cơn gì, lại gửi hoa cho tôi.
Hôm đó vừa đến tòa công thì một anh shipper bất đưa tôi một hoa.
Tôi ngẩng lên theo bản năng Hoa đứng ngay bên kia đường, ánh mắt đầy ý cười, nhìn chằm chằm vào tôi.
Không thấy bất ngờ, chỉ thấy rợn người.
Sáu năm bên nhau, ngoài năm đầu tiên, ngày như Valentine hay sinh nhật tôi, anh ta thèm đếm xỉa.
Lần hoa, tôi thậm chí còn không biết là giống hoa gì chuyện đã xa lạ với tôi lâu rồi.
không thể nhận, bó hoa đẹp, nhìn sang trọng và thanh nhã.
lạnh một tiếng, hoa đất, dùng chân giẫm lên.
Những cánh hoa mại bị tôi nát, không còn hình dạng. Tôi lại xuống, nhặt một bông nhất, đạp nghiến thật mạnh.
Một đóa hoa tươi bị nát, tan thành bùn đất.
Trong Trầm Hoa ở phía diện, như có gì đó lấp lánh.
lẽ
Tôi thầm nhạo trong Sáu năm mị chưa đủ, tôi phải ngốc đến thế nào mới tiếp tục ăn khổ cùng
Anh ta là dám nghĩ.
Đoạn tôi hoa” bị lan truyền trong group nội bộ công ty, ai nấy đều dùng biểu cảm miệng
cả Trì vốn rất khi lên tiếng — cũng “Ồ, đúng là tính khí dữ thật.”
Tôi mình ném điện thoại sang một bên.
Sau đó một gian, Lục An Nhiên tin cho
[Trầm Hoa bảo tôi nhắn với chị, anh ấy hy vọng. Giờ tôi và anh ấy bên nhau, này là công khai, chị hết do gì để rồi chứ?]
Tôi trả lời:
[Nói cho dễ nghe là nối không kẽ nói khó nghe thì là dã tâm từ lâu'. Nhưng tôn trọng, chúc hai người trọn đời chặt.]
[Với lại, chuyện giữa hai người, đừng lôi tôi vào nữa. Người cần phải gỡ rối, chưa từng là tôi với Trầm Hoa. Hà Tử Ninh thật sự đã rút lui sao? mạng có Loại đàn ông nhất là loại chọn cô gái thích mình cùng khổ, vì họ không nỡ để mình thích chịu khổ. Em muốn dâng mình làm mồi, tôi không cản. đây là hết, nay mỗi một ngả.]
Lục An Nhiên bỗng nhiên trở chân thành:
[Chị Chu, chị có biết trai cũ của em không? Xung quanh anh ta toàn mấy ham lười biếng, không có chí tiến thủ, em thực sự chán đến tận cổ rồi.]
[Trầm Hoa thì khác, không chỉ đẹp trai mà còn chịu khổ, dám khởi nghiệp, khiến người ta phục. Là chủ động theo đuổi anh ấy. Dù có nói gì đi nữa, em cũng không buông.]
buộc phải thừa nhận, lời của Lục An Nhiên có phần đúng.
Vì vậy, lần đầu tôi không có gì để bác.
Trời không lường được chữ ngờ.
Kể từ sau khủng hoảng tài giá kim loại màu trên thị trường kỳ quốc tế liên tục giảm, hoạt động kinh doanh chính của bị ảnh hưởng nặng nề, báo cáo tài chính lỗ.