“Nếu yêu là như vậy, em hai người thẳng thắn, rồi tay nhẹ nhàng, không ràng buộc.”
Chiếc xe bỗng khựng lại, phanh gấp.
“Dịch Hoan, em chuyện nhảm nhí chứ.”
“Anh không kẻ Anh cưới em, cả đời này chỉ cưới một Làm anh có thể điều gì tổn thương em được?”
“Nếu thật sự có ngày anh phản bội em, thì thà anh chết ngay trong ngày đó, không ai chôn cất. Chết toàn bộ tài anh để lại cho em, để em sống túc cả đời, dù chỉ một giây cũng đừng thương hại
Anh ta càng nói chắc như đinh đóng cột, ngực tôi lại càng nhói đau.
Cảm giác như có dao nhọn hoắt cắm sâu vào tim, xoáy mạnh đến mức toàn thân rách
Máu, từng giọt, từng giọt… nhỏ ra lạnh
Tôi nhìn ra ngoài sổ, ánh neon lập lòe phản chiếu trong đôi đỏ hoe của mình.
“Phó Cẩm Xuyên… ra,
“Chờ đã.”
ta đột nhiên nhìn vào điện thoại. Trên màn hình, những chữ hiện mồn trước mắt tôi.
“Anh Cẩm mai là ngày anh cuối cùng nhé. Em đợi anh.”
Trong ảnh, Tần Uyển Uyển mặc chiếc váy cưới tôi, vén tà váy lên — bên trong mặc gì.
Yết hầu Phó Cẩm Xuyên khẽ chuyển động.
Anh ta lập tức gọi điện cho quản gia:
“Tới đón ở khách sạn ven khu Bến Giang, tôi có việc gấp phải đi.”
Cẩm Xuyên để tôi xuống trước khách sạn, cúi người hôn trán tôi.
“Bảo bối, anh có chút gấp ty, em về nghỉ ngơi trước Ngày mai hãy là cô dâu xinh đẹp của anh.”
Tôi gật đầu.
Nhìn theo xe anh ta đi xa.
Tôi giơ tay, gọi xe bám theo phía sau.
Phó Cẩm Xuyên không hề đến công ty.
Anh ta quay về nhà.
thẳng tới vườn hoa hồng.
lặng lẽ bước theo sau.
Mỗi bước tôi đi như đang bước trên sợi đơn mỏng giữa vách núi.
Đau đớn và loạn bao trùm toàn thân.
Giữa vườn hồng, một chiếc giường lớn được bày sẵn.
Phó Cẩm Xuyên thô bạo ném Tần Uyển Uyển lên giường, gần như không chờ nổi mà đè người xuống.
điên rồi à? Dám tìm giác tồn tại mặt Dịch Hoan?”
Tần Uyển Uyển mắt đỏ hoe, nũng nịu bám lấy:
“Em không dám… chỉ là ấy lúc nào cũng quấn lấy anh. Em chỉ muốn một chút thời gian một chút là được…”
“Sắp tới, anh sẽ không còn là của em nữa.”
Phó Cẩm Xuyên đầu, giọng trầm khàn như
cảnh cô — khi Dịch Hoan bước chân vào nhà này, chúng ta sẽ kết thúc. Cả đời này, tôi sẽ không đụng vào kỳ người phụ nào khác nữa.”
Nước mắt lập tức tuôn ra mắt Uyển Uyển.
“Vậy tối nay… đừng về, đừng ngủ với cô ta. Được không?”
“Anh là của riêng em mà…”
Tôi thấy rõ môi Phó Xuyên mấp máy:
“Hôm nay ba lần rồi, vẫn chưa đủ?”
“Chưa đủ.”
“Vậy tôi có không?”
em mặc váy của Hà Dịch mà anh còn ham muốn một lần, thì anh đúng là giỏi nhất gian.”
chiều theo em.”
Tần Uyển Uyển váy cưới của tôi, trong vườn hồng, ôm lấy Phó Cẩm Xuyên, tận hưởng khoái lạc.
Cô ta hận tôi.
Hận tôi xứng lại cướp tình yêu Phó Cẩm Xuyên.
Nên đã chọn cách báo thù điên cuồng nhất — khiến phải mặc váy cô ta đã làm
Đi trọn con đường nhục nhã này.
Phó Cẩm Xuyên im lặng — xem như đồng ý.
Khu vườn hoa đó vốn là món mà anh ta dành cho tôi.
Trước đây, tôi cũng từng có một hoa hồng — còn hơn thế nhiều.
Đó là khu vườn mà tôi và mẹ từng cùng nhau trồng từng đóa, đóa một.
nơi chứa đựng yêu không đổi mà dành cho tôi suốt đời.
Phó Cẩm từng rằng sẽ để kỳ điều gì làm ô uế khu vườn ấy.
mà đây, chính ta đã làm nó vấy bẩn.
Tôi nhìn hai người trước mắt, như thể mình đang rơi tự do từ độ cao hàng vạn mét.
Vỡ nát toàn máu me đầm
Những bông hồng năm xưa anh ta trồng vì tôi… giờ đã chẳng tinh khiết.
Nếu vậy thì đừng giữ nữa.
Thời gian đã ngày
Tôi quay về biệt thự, bắt đầu thu dọn
Ba giờ
Tôi đốt sạch toàn ảnh có liên quan tôi trong căn biệt thự
Bốn giờ sáng.
Tôi gom lại kỷ vật nhất cha mẹ để — quyển album ảnh cũ ấy.
Năm giờ sáng.
Chiếc kim cương hồng mà Phó Cẩm Xuyên tặng tôi còn để đầu giường.
Tôi lấy ra, gọi điện cho người môi giới, mang đi đấu giá — quyên toàn bộ số tiền cho những đứa trẻ mồ không nơi nương tựa.
Sáu giờ sáng, diễn ra hôn
Phó Cẩm đang được Tần Uyển Uyển ‘phục vụ’ thay đồ. Trong phòng thay đồ…
Anh ta nhìn đồng hồ.
“Còn mười phút nữa là tôi phải đi đón Dịch Hoan rồi. Cô tự làm đi, tôi không muốn tốn sức.”
Tần Uyển Uyển chủ động cởi váy, Phó Cẩm vừa mới đặt cô ta thì điện thoại reo lên.
“Phó tổng, biệt thự chuẩn bị lễ cưới rồi.”
“Mọi người đã đi tìm, nhưng ngọn lửa quá lớn… vẻ cô Dịch Hoan không chạy ra.”
“Anh… nói gì cơ?!”
Phó Cẩm đau đớn đẩy Uyển Uyển ra, mặc cho ta ngã nhào xuống đất trong thảm — không chút xót thương.
Còn tôi thì ngồi trên bay tư nhân lâu.
Ngay này, tôi đang ở giữa không trung, bình thản dõi toàn bộ cảnh qua hình giám sát từ
Phó Cẩm Xuyên như không thể chấp nhận kết mà tôi đã âm thầm chuẩn bị cho anh ta.
Mắt đỏ ngầu, anh ta lái xe như lao đến hiện trường, đứng chết lặng trước ngọn lửa rừng rực bốc cao.
ta hét lên như mất trí:
Hoan! Dịch Hoan của