Từng đốm tung lên không trung, cháy bùng xé cả bầu trời.
Bất chấp mọi người cản ta vẫn điên lao vào lửa.
“Cẩm đừng mà!”
Tần Uyển Uyển, mặc chiếc cưới tôi, khóc đuổi theo sau.
Mọi người tưởng đó là
Nhưng đến khi nhìn rõ khuôn mặt cô ta, ai nấy đều sững sờ.
“Sao váy cưới của cô Dịch lại ở trên phụ này?”
“Nhìn quần áo xộc xệch thế kia… hai người vừa làm cái gì vậy?”
Phó Xuyên nghe thấy những lời đó, người bị đóng băng.
Đột nhiên, anh ta quay người lại, giáng cho Uyển một cái tát trời giáng.
Giọng lạnh như băng:
“Lột cái váy cưới đó xuống cho tôi.”
mà, Cẩm Xuyên… không quần nữa…”
Tần Uyển Uyển vừa khóc vừa vùng vẫy, nhưng không sao chống lại nổi sức mạnh của vệ sĩ.
Cho đến khi cô ta co rúm lại góc, ôm chặt ngực trong bộ dạng thảm hại, một người qua không nỡ nhìn nữa, mới cởi áo khoác đưa cho cô
Phó Cẩm Xuyên mắt đỏ như máu, siết cằm cô ta, nghiến từng chữ:
“Tất tại cô!”
“Nếu không phải vì cô, thì đã được lại Hoan rồi!”
“Tôi nhất định có thể cô ấy…”
“Ít nhất, tôi có thể thay ấy mà chết…”
Chữ "chết" nghẹn nơi cổ Phó Xuyên không thể thốt ra.
Anh ta không tin.
Không chấp nhận sự
Toàn bộ lỗi lầm, anh ta trút lên đầu Tần Uyển Uyển.
Phải rồi.
Mười phút trước — khi tôi lửa bùng rực rỡ ngay trước mình…
Anh ta còn đang ôm ấp ân ái Tần Uyển Uyển.
Còn giờ đây…
Anh lại không chịu tin rằng đã trong lửa đó.
Ngọn lửa cháy ngút trời, mất ba tiếng hồ thể dập tắt.
Phó Cẩm Xuyên mặc mọi người ngăn cản, phát điên lao thẳng vào biệt thự đang cháy.
Ngọn lửa rừng nuốt lấy thể anh ta.
anh ta như không cảm nhận đớn, chỉ điên cuồng tìm tôi.
“Dịch
Phó Cẩm Xuyên cuối cùng bị lính cứu kéo ra ngoài.
đen kịt, cháy sém như tro tàn.
Bộ đã cháy rụi từ lâu, người ông luôn giữ vẻ nghị cao quý ấy giờ chỉ còn lại đau đớn cùng trên mặt.
Bác sĩ cho anh ta mũi an quản gia đứng bên cạnh, lặng lẽ chăm sóc với ánh mắt xót xa.
Cho đến khi ngọn lửa hoàn toàn bị dập tắt.
Một thi thể cháy đen được ra ngoài — vóc dáng giống hệt tôi.
Kết quả xét nghiệm DNA xác nhận danh tính.
Quản gia nước nghẹn ngào báo cáo:
“Tổng đốc… là cô Dịch
Cẩm Xuyên bị ai đó mất giọng.
lặng lẽ nhìn thi thể trước mặt.
im lặng của anh ta khiến ai nấy đều thấy
“Không thể nào!”
“Dịch sẽ bỏ
“Cô ấy có thể khỏi cháy lăm năm trước, chắc cũng làm được!”
cổ ta, tiếng khàn đặc phát ra từng khó nhọc.
Giây tiếp theo — nhân lúc bác không ý, anh ta lao đi như kẻ điên, chạy về biệt thự.
Trong phòng ngủ, mọi dấu vết của tôi đã biến mất.
của tôi, đồ dùng của tôi, nữ của tôi — tất cả đều không còn.
“Dịch Hoan…”
“Cô ấy đã rời đi rồi…”
Đôi mắt đỏ ngầu của Phó Cẩm Xuyên bỗng ngây dại.
Anh ta lao đến bên giường, kéo ngăn ra — thứ đầu tiên anh ta kiểm tra chính album cha mẹ tôi để lại.
nó cũng đã biến mất.
Phó Cẩm Xuyên ngồi phịch xuống sàn, không tin nổi vào mắt mình.
Quản gia vội vàng đến đỡ, nhưng bị ta gạt mạnh ra.
“Tổng giám đốc, xin hãy
Tần Uyển Uyển cũng vào, giọng đầy xót xa:
“Anh… đừng đau lòng
“Nén đau?”
“Dịch Hoan chết!”
“Con khốn, cô còn dám nói bậy, tôi giết cô!”
Phó Cẩm Xuyên như hóa điên, bóp chặt cổ Tần Uyển Uyển.
Mọi người trong nhà hoảng chạy kéo anh ta lại.
Anh ta giãy khỏi vòng tay họ, đấm thẳng vào tường, từng từng cú.
Máu từ tay anh ra ồ ạt.
Nhưng anh ta như không hề cảm thấy đau, chỉ cuồng tự hành hạ bản thân.
Cảnh tượng tất cả xung quanh kinh hãi đến tột cùng.
giám đốc đau đớn vì cô thiệt mạng trong – thiêu cháy trong biển lửa.”
Tin tức lập tức trọn tất cả tiêu đề trên mạng xã hội tối hôm
Cùng lúc
Tôi đặt xuống một vùng đất đầu bên kia địa cầu.
màn hình điện thoại hiện lên dòng thông báo:
quý cô, kế hoạch giả chết đã tất công.”
ảnh — chiếc hũ đựng tro cốt chôn bên cạnh phần mộ cha mẹ tôi.
Tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Phía chân trời, ánh cực quang rỡ lấp lánh — đẹp tựa như năm năm trước tôi từng thấy.
Năm đó, Phó Xuyên một đến Bắc Cực nhiệm
Toàn là những công việc liều mạng, hôm ấy, anh ta bị truy sát suýt mất mạng.
trước sẽ chết, anh ta gọi cho tôi.
Trên màn hình, anh ta toàn thân đầy tích, mặt mũi bầm tím, tay thì gãy đốt, nhưng vẫn cố điện thoại lên.
“Dịch Hoan, mau nhìn cực quang kìa.”
Khi tôi đang ngắm đẹp nhất đời mình…
Anh ta lại đang lặng lẽ… đọc lời trăn
“Có lẽ… anh không thể giữ lời, không ở bên em cả đời.”
“Toàn bộ tiền của anh đã gửi ở ngân hàng đảo X, mật khẩu ngày sinh nhật em.”
“Nếu anh còn về… em có thể ôm anh một cái không?”
Trong điện anh ta cũng đã bầm dập đến thảm hại, nhưng vẫn cố gắng trấn an tôi — khóc nghẹt thở.