“Anh… cứ ngỡ em sẽ không bao giờ biết…”
“Dịch Hoan…”
Tôi đã giấu rất kỹ.
Chưa từng cho cô lên tiếng trước mặt cô ấy.
Quãng thời gian ở nước ngoài, vô cùng sở.
Tôi rất nhiều thói quen kỳ quặc không nói ra.
Nhưng tôi không muốn làm tổn thương
Nên tôi nghĩ… nếu là người tổn thương thay, thì chắc sẽ ổn.
không biết…
Không biết rằng em đã nhìn thấy.
Không biết rằng em thực sự rời tôi.
cả viên kim cương hồng ấy, em cũng không tiếc mà bán đi.
Xin lỗi, Dịch Hoan.
Tôi chưa từng có ý phản em.
Tôi cũng chưa từng yêu Tần Uyển Uyển, dù chỉ một
Phó Cẩm Xuyên ôm mặt, cuộn mình trong góc.
Dù từng cận kề cái chết đất khách quê người, anh ta cũng chưa từng lộ ra dáng vẻ yếu đuối đến thế.
Còn tôi… thì không còn cảm giác nữa.
Anh ta vĩnh viễn sẽ không biết, khoảnh khắc tôi lấy lại ánh sáng cho mắt…
đầu tiên tôi thấy là ta đang hôn Tần Uyển Uyển.
Tôi đã đau đến mức nào.
Dù đã tận tro tôi được chôn cạnh mộ cha mẹ…
Phó Cẩm Xuyên vẫn không chịu tin đã chết.
Anh ta nắm chặt tờ giấy bệnh để lại như kẻ điên loạn.
Rút cạn gia sản, điên cuồng đăng tin tìm người khắp trong nước và quốc tế.
Chỉ cần có chút manh mối liên quan đến tôi — ta đều bỏ tiền mua bằng mọi giá.
Đáng tiếc, chuyện tình từng khiến bao ghen tỵ…
Giờ đây chỉ còn là một mớ đổ nát.
Danh tiếng của Phó thị cũng tụt không phanh.
mạng xã hội, hàng loạt từ khóa xuất hiện:
#PhóCẩmXuyênLợiDụngNgườiMù
#PhóCẩmXuyênĐángBịTrừngPhạt
Công ty muốn xử lý khủng truyền Phó Xuyên gạt mọi phương án.
“Là tôi nợ Dịch Hoan. Tôi đáng chết.”
Cả lẫn đêm, đôi mắt anh ta đỏ ngầu, xử lý từng thông tin về tôi được gửi về.
Mọi thứ khác đều chẳng còn quan trọng.
mà anh ta từng khiến thiên hạ ghen tị bao nhiêu…
Giờ đây lại khiến người đời khinh rẻ bấy nhiêu.
Ở phía bên kia của Trái đất, tôi mình trong căn nhỏ dưới chân
Nơi ấy hẻo lánh, đường sá khó đi, người lại.
Nhưng tôi vẫn được không ít tin nhắn thăm dò.
Màn hình điện thoại đầy những dòng tin nhắn không tên.
Thế mà chẳng dao
Dường như đã tê dại.
ra… không yêu một người nữa, cũng không phải chuyện quá khó.
Nửa năm Phó Cẩm Xuyên đã bê toàn công
sản vất vả nửa đời để gây dựng, giờ sắp rơi vào cảnh cạn kiệt.
Tôi không muốn thấy Phó sụp đổ.
Càng không muốn thấy ta vì tôi mà đến thế.
Cả đời không muốn mang tiếng là người khiến anh ta… phải lưu lạc không còn chốn quay
Tôi chỉ muốn không còn bất ràng buộc gì với anh ta nữa.
Nếu anh ta thật sự muốn biết tôi ở đâu...
Được thôi.
Vậy thì để anh ta… hoàn toàn tuyệt vọng đi.
Tôi cụp mắt xuống, tùy tiện lời một trong số những tin gửi
“Có tin về Dịch Hoan rồi!”
Phó Cẩm người đã sụt tới 10kg — lao ra khỏi văn phòng trong trạng thái kích động.
Những ngày này, anh ta như sống vào ống truyền dịch để duy trì sự sống.
Và lúc này, đôi mắt anh ta lần đầu tiên ánh lên tia sáng sau nửa năm trời u ám.
đầu tiên bao lâu nay… anh ta chủ động uống.
Chỉ sau một giờ kể từ khi nhận được tin, Phó Xuyên đã có mặt tại sân bay.
Anh chọn chuyến sớm nhất, đến nơi tôi đang sống.
Rất hiếm anh ta căng thẳng đến thế.
năm qua, tội lỗi và vặt khiến anh trở nên tụy, không còn giống con nữa.
ria mọc đầy, tóc phủ kín trán.
Chỉ cần nghĩ đến việc sắp được lại tôi…
Phó Cẩm Xuyên liền tìm ngay một cắt chỉnh trang gọn gàng lại.
Anh ta mua một bộ mới tinh.
Trong túi — cẩn thận mang theo viên kim cương “Lời Hứa” mà anh ta đã tốn cả gia tài mới chuộc lại được.
Anh ta dò địa chỉ đến tiệm bánh mì chân
Khi nhìn thấy dòng chữ “Dịch Hoan” bằng tiếng Trung ngay trước cửa
Mắt anh ta đỏ hoe.
khô nước mắt, đứng hồi lâu trước cửa.
Cuối cùng, Phó Cẩm Xuyên hết khí.
Đẩy cửa vào.
tiệm chỉ hai sinh viên tóc vàng mắt xanh.
Không còn chút dấu vết nào liên quan đến tôi.
Phó Cẩm Xuyên chết đứng.
Anh ta rẩy bước tới quầy, siết chặt tờ địa chỉ trong tay, hỏi:
“Xin hỏi, ở một người tên Hà Dịch Hoan không?”
Một sinh viên mắt sáng lên:
“Ông đang nói đến bà chúng tôi phải không?”
lửa tắt trong lòng Phó Cẩm Xuyên lập tức bùng cháy trở lại.
“Đúng Cô ấy cao, người gầy, tóc đen nhánh, mắt rất đẹp…”
Anh ta còn lấy điện thoại ra, đưa ảnh màn — là tấm ảnh hai tôi chụp hôn.
Tôi hình ảnh qua an ninh — dáng vẻ run rẩy anh ta.
Bỗng dưng thấy… thật cười.
viên gật đầu xác nhận:
“Vâng, đúng Ông khách mời do cô Dịch Hoan mời đến đám cưới hôm
Sắc Phó Cẩm Xuyên lập tức đông cứng.
“Khách mời? cưới gì?”
nay cô Dịch tổ chức lễ cưới ở nhà thờ dưới chân núi.”
Phó Cẩm Xuyên trắng bệch, nền đất.
Khi ta tìm đến nhà thờ…
Tất cả những gì còn lại chỉ là khoảng trống im lặng.